Bởi vì trong thư nhà có nhắc Vệ phụ đi mua mười mẫu đất, cộng với năm mẫu của nhà làm ba phần, cũng tặng năm mẫu cho nhà đại thúc công để tạ ơn ông giúp đỡ mấy năm nay. Đại thúc công lên tiếng không cần, bảo Vệ phụ mua năm mẫu đất là được, tổng cộng mười mẫu chia làm hai phần cho huynh đệ Vệ gia, dư tiền thì mang lên kinh thành, sống ở hoàng thành không dễ dàng, muốn cái gì cũng phải bỏ tiền ra mua, trong tay không có tiền thì sống không nổi.
Vệ phụ chưa từng mở miệng, bây giờ mới đáp một tiếng: "Đại bá m phải nhận lấy, lão tam hắn có thể có được hôm nay cũng là nhờ ngài đã giúp đỡ rất nhiều. ”
Ngô thị cũng cảm thấy nhân tình không thể nợ, có thể trả thì phải trả. Bà nói giúp: "Lão Tam nếu đã gửi ngân phiếu về, tức là hắn đã có tính toán, nên không cần thay hắn tiết kiệm. Đại bá nếu không nhận, lão tam trong lòng khó chịu biết bao? Hắn lúc nào cũng nói rằng sau khi có được công danh phải trả ơn ngài, ngài phải cho hắn cơ hội chứ. ”
Đại thúc công nhìn hai người thật lòng, không phải giả bộ, mới gật đầu.
"Vậy được rồi, hắn có thể có được ngày hôm nay là do tự mình hắn chăm chỉ đọc sách, ta giúp được cái gì? Cũng chỉ giúp đỡ một chút khi gia đình ngươi khó khăn. Ta là đại bá ngươi, cha ngươi đi sớm, ta cũng nên giúp đỡ một hai. Tam Lang thông minh, hắn suy nghĩ thông suốt, có thiên phú đọc sách, dựa vào bản lĩnh của mình một đường thi lên, chúng ta là được dính ánh sáng của hắn. ”
Quách cử nhân ngồi xem náo nhiệt nửa ngày, liếc mắt một cái, nghĩ thầm ở nông thôn cũng có người biết chuyện rõ ràng, lời này nghe còn giống lời người bình thường.
Hai chị em dâu kia thì không còn gì để nói, không thể tin được các nàng lại là thân tẩu tử của Vệ Thành, Vệ Thành xuất thân nông thôn mà lại có thể được Hoàng thượng thưởng thức chứng tỏ năng lực của chàng cao đến trời, ngược lại thì hai tẩu tử nhà này lại ngu xuẩn đến trời.
Muốn dính ánh sáng sao lại đòi phân gia, mà đã phân gia thì đừng có đòi được dính ánh sáng làm gì.
Lúc ấy cứ vin vào cái lý do là Vệ Thành thi mãi không trúng, chê chàng liên lụy đến cả nhà, đối với Vệ Thành mà nói là chuyện cực kỳ mất mặt, khi đó không thiếu người chê cười chàng, đến người ngoài cũng nhìn ra được huynh đệ ruột thịt đã không còn tình cảm. Người đọc sách trong thiên hạ đông như vậy, có rất nhiều người thi vô số lần cũng không trúng, nếu ai cũng có thể thi đỗ thì xuất thân cử nhân, tiến sĩ đã không cao quý đến vậy. Khi đó Vệ Thành còn chưa được hai mươi tuổi, tuổi trẻ như vậy mà đã bị chê thật sự là quá đáng.
Quách cử nhân nhớ tới thời gian hai năm hắn ở phủ học cùng với Vệ Thành. Những người khác đều chuyên tâm đọc sách, thiếu tiền thì về nhà lấy, chỉ có chàng liều mạng nghĩ đến phần thưởng nhất giáp, vừa chép sách vừa bán gạo, cuộc sống vô cùng tiết kiệm. Bình thường bạn đồng môn tụ tập chàng rất ít khi tham dự, cứ ba năm lần mới đi một lần.
Trước khi thi đỗ tú tài chàng còn cần trong nhà trợ cấp thì Quách cử nhân tin, chi phí đọc sách ở trường tư thục lớn hơn một chút. Nhưng để mà nói chàng làm cả nhà táng gia bại sản, vậy thì không thể?
Suy cho cùng cũng chỉ là khinh thường chàng, không nghĩ đến Vệ Thành sẽ có được như ngày hôm nay, nhưng biết đâu được chữ ngờ, chàng chính là có tiền đồ lớn như vậy đấy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Quách Cử Nhân lại có chút sảng khoái.
Gia cầm gia súc bao gồm cả chuyện chia ruộng đã nói xong, hai đứa con trai hỏi đến nhà cũ, nói cha mẹ lên kinh thành thì nhà cũ để trống hay sao?
"Hỏi cái này làm gì?"
"Nếu không có người ở một thời gian dài, nhà cửa sẽ bị hoang phế, trước khi đi cha mẹ có nên sắp xếp một chút hay không? Đừng làm hỏng một ngôi nhà tốt. ”
Vệ phụ nhìn về phía Ngô thị, Ngô thị giật giật miệng lưỡi, cuối cùng lưu lại một câu cho hai huynh đệ: "Làm người không nên quá tham lam. ”
Ngô thị biết, trước kia bọn họ còn biết giữ mặt mũi, hôm nay là cơ hội cuối cùng nên mặt dày vứt hết thể diện, sau này sẽ không vớt thêm được gì nữa, cho nên bây giờ có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi thì chiếm cho bằng hết. Nghĩ tới đây bà càng không hiểu, Đại Lang Nhị Lang biến thành như vậy từ khi nào? Hay là nói khi con người ta có gia đình nhỏ của mình thì thật sự có thể ích kỷ đến mức này?
Nói một câu thật lòng, Ngô thị đã lạnh tâm.
Với thái độ này của con trai và con dâu, bà không muốn cho một mẫu đất nào hết. Nhưng đây lại là con ruột, còn có tôn tử, cho mấy mẫu ruộng là cho bọn họ một cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Thêm chút sức để bồi dưỡng người đọc sách, còn không có ai đi học thì cũng sẽ bảo đảm một đời ăn uống không lo.
Bà nghĩ như vậy mới không bác bỏ sự an bài của Tam Lang, theo ý tứ Tam Lang mà phân chia.
Nói rõ ràng xong, Ngô thị làm một bàn tiệc chiêu đãi Quách cử nhân, huynh đệ Đại Lang Nhị Lang cũng ở đây, đại thúc công cũng tới. Nghe nói hồi đầu năm Quách cử nhân đi cùng Tam Lang lên kinh, người Vệ gia hỏi rất nhiều, Quách cử nhân nói toàn bộ, nói để đến được kinh thành ứng thi thật không dễ dàng. Đường lên kinh xa xôi tốn rất nhiều thời gian, trên đường gặp phải rất nhiều phiền toái, sau khi đến kinh thành cũng không tìm được chỗ dừng chân, có khoảng hơn bốn ngàn người đi thi, khách điếm lớn nhỏ trong kinh thành đều bị bao trọn, chỉ còn lại mấy gian phòng ở chung.
“Các ngươi ở phòng chung?"
"Có đệ muội cùng đi sao có thể chứ? Cũng may vận khí của chúng ta không tệ, làm quen được với chưởng quỹ Tập Cổ Hiên, cũng chính là Phùng Lương mà Vệ huynh nhắc tới trong thư. Viện nhà hắn rộng rãi, cho nên bọn ta ở nhờ nhà hắn mấy tháng. ”
"Còn kỳ thi thì sao? Có khó không? ”
Quách cử nhân nặng nề gật đầu, nói: "Sao không khó? Thi hội có bốn năm ngàn người, chỉ lấy ba trăm. Ba trăm người này phải tiến cung diện kiến hoàng thượng, đây chính là thi đình, thi xong dựa theo thứ hạng để ban cho xuất thân. Nhất Giáp trực tiếp vào Hàn Lâm viện, nhị giáp trăm người lại thi tiếp lần nữa... Trong mấy tháng ở kinh thành Vệ huynh thi ba lần, lần nào cũng vô cùng khó khăn, là tổ tông tám đời Vệ gia phù hộ mới có được ngày hôm nay. Đừng tưởng khoa cử không bàn đến xuất thân, người có chút hiểu biết nhìn qua hoàng bảng sẽ hiểu, nhất giáp nhị giáp hầu như đều là người có xuất thân không tệ, trong số những học sinh gia cảnh bần hàn Vệ huynh chính là người có tiền đồ lớn nhất. ”
"Các ngươi cũng đừng xem thường Hàn Lâm viện, cho rằng đó là chỗ không vớt được chút dầu mỡ nào, đây là nơi có thể nói là khó vào nhất. Nếu là con cháu của quan lại, căn bản không cần tham gia khoa cử, dựa vào bóng râm của tổ tông là có thể cầu được một chức quan, nếu là thế gia lớn thì có thể trực tiếp nhét người vào lục bộ. Duy chỉ có Hàn Lâm viện, kể cả có bản lĩnh thông thiên cũng không nhét được người vào, muốn vào, hoặc là thi đậu trạng nguyên bảng nhãn thám hoa, hoặc là tiến sĩ thông qua tuyển chọn. ”
Đối với người nông thôn mà nói, quan huyện đã là rất lớn, là trời trên đỉnh đầu bọn họ, bình thường phải là gọi quan phụ mẫu. Bọn họ nào biết Hàn Lâm viện là cái gì? Quách cử nhân tâm tình tốt, giải thích một chút, nói cho bọn họ biết chỉ có những sĩ tử thi tốt nhất mới được vào Hàn Lâm viện, không tốt thì đi địa phương làm quan.
Làm quan ở địa phương có thể sẽ bị cấp trên lấy hết công lao, làm không tốt thì cả đời này cũng chỉ được cái chức tri huyện nhỏ bé là hết.
Ở Hàn Lâm viện chịu đựng một thời gian, qua mười năm tám năm ai mà chả thành quan lớn.
Lúc này, Vệ gia mới chân chính ý thức được Vệ Thành khác biệt, chàng lên như diều gặp gió trở thành người trên cao. Vệ phụ còn nói trước khi lên kinh sẽ tế tự một lần nữa, phải đem tin tức tốt nói cho tổ tông. Về phần Ngô thị, trong lòng nghĩ đến chuyện mua ruộng, lại nghĩ Tam Lang trúng tiến sĩ nhị giáp, tổng bảng đứng thứ mười một, sau này Nghiên Mực có khi nào thực sự trở thành Trạng Nguyên.
Nghiên Mực, hắn mới là đứa trẻ có mệnh tốt, sinh ra đã chưa từng nếm qua khổ sở, thuần túy là đến nhân gian hưởng phúc.