Sắc mặt Trần thị Lý thị đều rất khó coi, nhị tẩu nhà mẹ đẻ Lý thi không nhịn được , thẳng thắn hỏi: "Hắn ở kinh thành làm đại quan, không đón huynh đệ qua hưởng phúc, cũng nên cho thêm chút tiền, một nhà chỉ có năm mẫu đất, sao nghe được?”
"Đúng vậy, đây chính là huynh đệ ruột thịt, hắn ăn ngon uống toits sống qua ngày, huynh đệ lại ở nông thôn vấy vả khổ sở. Làm người không thể không có lương tâm như thế được. ”
“ Vừa thi đậu tiến sĩ làm quan, đã không thèm nhận người?
Ngô thị nghe không lọt tai, muốn chửi to, năm mẫu đất còn chê ít, nhà ngươi kiếm ăn trong đất nửa đời người có thể mua được năm mẫu đất không? Một mẫu ruộng tốt ít nói mười lượng, thượng hạng phải mười lăm lượng. Nghĩa là gì? Một con lợn ngô thị bán cũng chỉ đáng giá bốn lạng. Tiền nuôi Vệ Thành từ vỡ lòng đến khi thi đỗ tú tài cũng không mua được năm mẫu ruộng tốt.
Ngô thị còn chưa kịp phát tác, Quách cử nhân nở nụ cười.
"Ai nói cho các ngươi Vệ huynh sống sung sướng ở kinh thành? Hai trăm lượng bạc này đến từ đâu? Hắn không nói trong thư thì ta sẽ nói thay hắn. Vệ huynh sau khi được tuyển vào Hàn Lâm viện, trong lòng rất lo lắng, tiền hắn mang ra ngoài về cơ bản đã tiêu hết, không có cách nào an cư ở kinh thành. Là hoàng thượng thánh minh, hoàng thượng yêu quý lương tài, nghe nói hắn xuất thân từ nông thôn một nghèo hai trắng mới mở tư khố lấy năm trăm lượng bạc đưa cho hắn, nói là tiền an gia. ”
"Kinh thành là địa phương nào? Năm trăm lượng bạc cũng chỉ có thể mua được một tiểu viện tử bình thường, cho dù như vậy, Vệ huynh vẫn bỏ ra hai trăm lượng đưa về quê nhà trợ giúp huynh đệ thân tộc, còn ba trăm lượng cũng chỉ có thể đến một địa phương xa xôi mua một tiểu viện nho nhỏ, cuộc sống sau này phải dựa vào bổng lộc. Các ngươi nghĩ Hàn Lâm viện là nơi nào? Đó là nơi ít lợi trên thế gian. Bổng lộc triều đình phát cho quan viên chỉ đủ cho cả nhà hắn sống bình thường, nếu muốn xa xỉ, không có khả năng. ”
"Vốn Vệ huynh không nhắc tới chuyện này trong thư nhà, ta không nên nhiều lời, lại không ngờ huynh tẩu hắn năng lực không lớn nhưng dã tâm không nhỏ, chê hai trăm lượng ít, khinh thường năm mẫu ruộng kia, ta thắc mắc một chú các ngươi đã vì Vệ huynh trả giá bao nhiêu?"
"Huynh đệ vì nghèo túng mà liều mạng bất hiếu cũng muốn phân gia khiến hắn bị người ta chê cười, hắn tự mình khắc khổ đọc sách ra công danh, được tiện nghi còn không biết đủ, năm mẫu ruộng còn chê ít, thật là buồn cười chết người."
Vệ Thành ở phủ học như thế nào Quách cử nhân đã thấy, gia cảnh của chàng ít nhiều cũng được nghe nói qua, Vệ Thành có thể trực tiếp xuất ra hai trăm lượng đưa về, trong lòng hắn phải khen ngợi một câu đại khí. Tính toán đến mức này vì hai người huynh đệ náo loạn phân gia lúc cha mẹ còn sống thực sự đã hết tình hết nghĩa, Chàng còn nợ ngươi cái gì?
Quách cử nhân ném ra một tràng, trong nháy mắt xung quanh an tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Một hồi lâu sau mới có người hỏi: "Làm tiểu quan ở địa phương thôi, một năm đã có thể vớt được rất nhiều bạc, ở kinh thành sao lại có thể không có chút dầu mỡ nào? Hàn Lâm viện đó làm gì? Thứ thường là quan gì? Hắn được mấy phảm? ”
Quách cử nhân nói thứ thường không có phẩm giai.
"Có phải là hắn thi hỏng rồi hay không? Sao lại không được phái ra làm huyện lệnh? Huyện lệnh tốt. ”
......
Quách cử nhân phục, thật phục.
Hắn không biết nên giải thích thế nào chuyện hàn lâm viện thứ thường cao quý hơn huyện lệnh rất nhiều với những người nông dân không tý biết gì về chuyện triều đình.
Sau khi Vệ Thành trúng nhị giáo tiến sĩ, huyện lệnh Tùng Dương lập tức sai người khắc tấm bảng tiến sĩ chữ vàng trên nền đỏ, đánh chiêng đánh trống từ huyện thành đến thôn Hậu Sơn tự mình giao cho Vệ phụ, mời ông nhận lấy.
Lúc đưa đến còn chưa biết Vệ Thành được chọn thứ cát sĩ.
Tiền đồ của tiến sĩ nhị giáp so với huyện lệnh Tùng Dương xuất thân từ cử nhân tốt hơn rất nhiều.
Quách cử nhân là một người đọc sách điển hình, nhìn không vừa mắt thì đứng ra nói vài câu, gặp phải trường hợp đặc biệt, xen vào còn có thể gặp họa, nhưng lần này lại giúp Ngô thị đại ân.
Nói rõ ràng rồi, nghĩ đến ngân phiếu đang nắm trong tay mình, bà không vội. Trước hết gọi Quách cử nhân đến bên cạnh nghỉ ngơi, xoay người mới nói tiếp, chỉ có năm mẫu đất, không thích thì thôi.
Đến mức này, kẻ ngốc đều biết không có nhiều tiện nghi để chiếm, Lý thị đứng ra trước, cười nói: "Điều kiện nhà chúng ta không tốt, lão Tam có ý này, ta và Nhị Lang sẽ không từ chối, cũng không cần mua cho chúng ta ruộng tốt thượng đẳng làm gì, cho chúng ta năm mẫu của cha và Tam Lang là được. ”
Trần thị sửng sốt, nếu đệ muội không nghĩ thế thì sao có thể để người nhà mẹ đẻ ra mặt nói chuyện? Người nhà mẹ đẻ nàng ta đã vứt hết lời muốn nói ra ngoài rồi, thế mà Lý thị vẫn còn có thể mặt dày hốt hết lại.
Trần thị còn đang cân nhắc xem hai chị em dâu có nên liên thủ lại một lần hay không, nhưng nhà lão nhị thỏa hiệp cũng quá nhanh rồi.
Trần thị không hiểu, nhưng mẹ chồng nàng ta đã nghĩ đến, bà liếc mắt nhìn con dâu thứ hai một cái, quay đầu hỏi đại tức phụ: "Năm mẫu đất của lão gia tử và Tam Lang cho nhị phòng, ta sẽ đi mua năm mẫu khác cho nhà các ngươi, đại lang tức phụ, ngươi có đồng ý hay không? ”
Nếu nàng ta không đồng ý thì cái gì cũng không có, cũng chỉ có thể đồng ý, Trần thị gật gật đầu.
Lý thị cười càng tươi hơn, nói: "Ruộng thuộc về nhà chúng ta, vậy lương thực trong đó cha mẹ không mang lên kinh được, có phải cũng thuộc về nhà chúng ta hay không? ”
Lần này Trần thị tức điên lên.
"Ta còn đang không hiểu tại ngươi lại chủ động nói muốn ruộng của phụ thân và Tam Lang, ai dè là muốn được hưởng không công một mùa lương thực. Không được, đất cho nhà ngươi thì được, nhưng lương thực nhà ta phải được nửa phần. ”
Thấy hai con dâu muốn tranh giành, Ngô thị sầm mặt "Đủ chưa? Ta với lão già còn chưa lên tiếng, các ngươi đã bắt đầu tranh giành, không ngại mất mặt à? ”
Ngô thị không thoải mái nhìn lướt qua hai con dâu, bà cân nhắc một chút, nói: "Ta nghĩ ruộng mới mua về sẽ không kèm theo lương thực, năm mẫu ruộng của nhà lại có sẵn, đúng là không công bằng lắm. Nhị lang tức phụ ngươi chủ động muốn năm mẫu và lương thực trong ruộng ta có thể cho ngươi, đại lang tức phụ ngươi cũng đừng nóng vội, ta cũng không để ngươi chịu thiệt, lợn gà ta cũng không mang đi được, cho nhà ngươi vậy. ”
Trần thị lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, luôn miệng nói tốt, như vậy tốt, công bằng.
Lý thị:...
"Lợn gà cộng lại có bằng lương thực trong ruộng không?"
"Lương thực là ngươi tự xin, bây giờ lại không muốn nữa? Nhà này đến lượt ngươi quyết định? Có cần ta phải nghe lời ngươi chia lại một lần nữa không?" Lời này bề ngoài là nói cho Lý thị nghe, nhưng ánh mắt của lão thái thái lại quét lên người nhi tử, ý tứ rất rõ ràng, chờ Vệ Nhị Lang tỏ thái độ. Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đứng ra nói, đẩy nương tử ra là có ý gì?
Vệ Nhị Lang đưa tay kéo Lý thị, bảo nàng ta câm miệng, nói cứ như vậy.