Quách cử nhân còn chưa nói đến chuyện năm trăm lượng bạc, mấy đại gia hỏa này đã hâm mộ hỏng rồi, lúc cùng nhau uống rượu còn nói đúng là mỗi người người một mệnh số khác nhau, ban đầu cùng nhau học tập ở phủ học, ai cũng biết Vệ Thành ngộ tính tốt, nhưng không thực sự có cảm giác chênh lệch lớn như vậy. Kết quả là gì. Trong khi các bạn đồng môn phần lớn còn đang dồn hết tâm sức chạy đua cho kỳ thi hương tiếp theo, người ta đã kim bảng đề danh xuân phong đắc ý.
Sau khi uống rượu xong, Quách cử nhân không tốn thời gian với bọn họ nữa, vội vàng tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, sau đó chuẩn bị nước và lương khô, thuê xe ngựa đi huyện Tùng Dương. Đặt chân huyện Tùng Dương đã là mấy ngày sau, hắn không dừng ở huyện thành, để người đánh xe trực tiếp đi về quê Vệ Thành.
Bay giờ đã là cuối tháng sáu, năm nay thời tiết nóng hơn, lúa chín nhanh, cả huyện đều đang chuẩn bị thu hoạch, lúc này, có một chiếc xe ngựa chạy tới cổng làng.
Nếu như là hai năm trước, rất hiếm thấy xe ngựa ở Hậu Sơn thôn , có một chiếc đến cũng có thể được mọi người vây xem. Từ khi Vệ Thành trúng cử, nhà cũ Vệ gia thường xuyên có người đến cửa bái phỏng, sau khi chàng trúng tiến sĩ càng nhiều, san bằng cả bậc cửa trong nhà. Lúc này có thêm một chiếc xe ngựa bình thường đến, bà con trong thôn còn không thèm để ý tới.
Quách cử nhân từ trên xe đi xuống, đưa tiền cho người đánh xe, đang muốn xoay người hỏi thăm Vệ gia đi như thế nào, đã có một lão hán vắt khăn lau mồ hôi trên cổ đưa tay chỉ hướng: "Muốn đi Vệ gia? ngươi cứ đi hướng này, xem nhà nào ầm ĩ náo nhiệt nhất ấy. ”
"Lão nhân làm sao biết ta muốn đi Vệ gia?
Lão hán lấy khăn lau mồ hôi trên mặt: "Nhìn ngươi mặc áo dài, là người đàng hoàng, không đến tìm người Vệ gia, hay là thân thích nhà khác? Tiểu huynh đệ ngươi là bạn đồng môn của Vệ Tam Lang hay là người nào? Bây giờ người không có nhà, đến nhà hắn làm gì? ”
Quách cử nhân nói: "Ta vốn là người Bành huyện, vốn là đồng môn phủ học của Vệ huynh, đầu năm cùng lên kinh ứng thi, hắn trúng, ta bất hạnh thi trượt, ta vừa mới từ kinh thành trở về, thuận tiện mang giúp hắn phong thư nhà. ”
Không nghĩ tới đây lại là người tới đưa tin cho Vệ Thành.
Lão hán kích động, chủ động nói muốn dẫn hắn đến Vệ gia.
"Tiểu huynh đệ ngươi cũng là cử nhân lão gia? ngươi gọi là gì? ”
"Ta họ Quách."
"Vậy Quách cử nhân, tại sao lại là ngươi đến đưa tin? Vệ Tam Lang không trở về hay sao? ”
"Cái này chờ ta đọc xong thư nhà của Vệ huynh lão sẽ biết."
Quách cử nhân được lão hán trong thôn dẫn đến sân viên Vệ gia, lúc này trong viện đang vô cùng náo nhiệt, mấy bà nương nông thôn tụ tập không biết đang nói cái gì. Thấy có người đến các nàng mới ngừng miệng, quay đầu hỏi ai? Muốn tìm người nào?
Lão hán ngẩng đầu liền hô một tiếng, gọi Vệ phụ đi ra, nói có người tới từ kinh thánh.
Ngô thị đứng ở trong, bị mấy bà nương ngăn trở, nghe thấy tiếng nói bà mới đẩy người, đi ra: "Ngươi nói cái gì? ”
"Ta nói đây là cử nhân lão gia thi trượt trở về từ kinh thành, hắn thay nhi tử ngươi tới báo tin, cha tiến sĩ có ở đây hay không? Bảo hắn nhanh chóng đi ra đi, chuẩn bị đọc thư. ”
Quách cử nhân nghe thấy lời này, trái tim đau đớn.
Chỉ đành tự an ủi mình người nông thôn chính là không biết nói chuyện.
Quên đi, nể tình Vệ huynh, không so đo với lão.
Quách cử nhân chắp tay với Ngô thị, đem đoạn tự giới thiệu kia của hắn lại nói một lần nữa, mời nương tiến sĩ nhanh chóng gọi người trong nhà lại đây, mọi chuyện đều được nói rõ ràng trong thư, đọc xong mọi người sẽ hiểu rõ, không cần giải thích quá nhiều.
Ngô thị sai người đến nhà đại thúc công thông báo, sau đó vào trong phòng đánh thức lão già đang nghỉ ngơi, Vệ phụ bị đánh thức, người ngồi ở mép giường, đầu óc ông còn chưa tỉnh táo lắm, hỏi bên ngoài đang ầm ĩ cái gì?
"Bên ngoài có người tới, nói là cùng Tam Lang đi thi ở kinh thành, nhi tử chúng ta không về được, nhờ hắn hỗ trợ mang thư về, ông thu thập xong thì nhanh chóng đi ra, chuẩn bị đọc thư."
Vệ phụ tỉnh táo lại ngay, ông đứng lên rửa mặt với nước lạnh, hỏi Nghiên Mực đâu? Cha viết thư về, hắn cũng nên nghe.
Nghiên Mực còn đang ngủ, chưa tỉnh táo.
Tuy rằng chưa tỉnh ngủ, Ngô thị vẫn ôm người ra ngoài, tiểu mập mạp càng năng, ôm một lúc cũng thấy mỏi tay, hắn nằm sấp trong ngực Ngô thị, nâng tay dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng kêu một tiếng bà nội.
"Tôn từ ngoan, đừng ngủ nữa. Cha con viết thư về."
Nghiên Mực đã hơn nửa năm không gặp cha, hoàn toàn quên mất cha là cái gì, nói muốn ngủ tiếp.
"Phụ thân con mà còn không nhớ rõ, dù sao cũng nên nhớ nương chứ? trước khi đi còn dính nàng như vậy. ”
Nghiên Mực ngơ ngác "Nương?”
Xem ra cũng không nhớ nổi.
Tiểu mập mạp đầy tuổi đã học đi, tay chân hắn có sức mạnh, cảm giác cân bằng cũng không tệ, bây giờ hơn một tuổi đã đi rất tốt, thậm chí còn có thể chạy vài bước. Có thể ăn có thể ngủ, tháng trước bắt đầu học cách nói chuyện, nhưng cũng chỉ có thể lặp lại mấy từ đơn giản, gọi bà nội, ông nội. Hắn hiện tại khác hơn một chút so với lúc Vệ Thành rời nhà, khuôn mặt không còn mập như khoảng thời gian chỉ biết ăn ngủ, nhưng vẫn toàn là thịt.
Nghiên Mực cứ mơ hồ bị bà nội đánh thức như vậy, ôm ra ngoài.
Lúc bọn họ ra đến nơi người đã đông đủ bảy tám phần, đại thúc công đi chậm một chút, được con cháu đỡ chạy về phía bên này.
Trên dưới Vệ gia bao gồm cả bà con đến nghe náo nhiệt đều đã đến, Quách cử nhân mới lấy ra bức thư được cất giữ cẩn thận từ trong hành lý của mình, mở ra trước mặt mọi người, chuẩn bị đọc.
Đầu bức thư viết sơ qua đường đi kinh thành, đi bao lâu, nhìn thấy những gì, sau đó là những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng ở kinh thành. Trong thư cũng nói rõ chàng đã trải qua tổng cộng ba kỳ thi.
Tháng ba thi một kỳ bao gồm ba lượt, tháng tư thi đình, sau đó là thi tuyển vào Hàn Lâm viện. Thi hội chàng biểu hiện bình thường, may mắn trúng thứ một trăm chín mươi tám. Thi đình mơ hồ thế nào lại được đứng thứ tám nhị giáp, mưu được chức vị thứ thường của Hàn Lâm viện.
Đọc đến chỗ này, Quách cử nhân bị cắt lời.
Có bà con hỏi: "Hàn Lâm viện thứ thường là cái gì? ”
Quách cử nhân không dừng lại giải thích, hắn nhìn người nọ một cái, quyết định trước đọc xong phong thư nhà này trước đã, có vấn đề cũng chờ đọc xong rồi nói sau. Nếu không mỗi người thắc mắc một chút, sẽ không xong được.
Tiếp theo là giải thích cho gia đình rằng triều đình chỉ cho ba, năm ngày để an gia, sau đó sẽ phải đến Hàn Lâm viện nhậm chức, không có thời gian về quê. Cho nên chàng nhờ bạn cùng lên kinh ứng thi, Quách huynh, mang theo phong thư này, còn có hai tấm ngân phiếu, trên thư chỉ đích danh ngân phiếu đưa cho cha mẹ, chia làm hai, một phần mua ruộng, một phần làm phí đi đường của cả nhà. Trên thư cũng viết rõ ruộng đất mua như thế nào phân chia ra sao, còn dặn dò cha mẹ sau khi đến kinh thành thì đến Tập Cổ Hiên tìm chưởng quỹ Phùng Lương, nói tìm Vệ Thành, hắn sẽ dẫn đường.
Cuối cùng là biểu đạt áy náy, hổ thẹn vì không thể tự mình trở về đón cha mẹ lên kinh, đường bắc thượng rất xa, không dễ đi, thỉnh cha mẹ bảo trọng thân thể chú ý an toàn, cũng xin nhất định chiếu cố tốt cho Nghiên Mực.
Còn nói không cần mang theo nhiều đồ, Mật nương sẽ an bài tốt, chỉ cần người đến là được.
Thuận tiện ân cần hỏi thăm cha Khương Mật, không biết bao giờ mới có thể trở về, mong nhạc phụ bảo trọng thân thể.
......
Quách cử nhân đọc xong miệng khô, uống vài ngụm trà mới thoải mái, nghĩ thầm Vệ huynh cũng quan tâm thật nhiều, viết dài như vậy. Hắn lấy ra hai tấm ngân phiếu trong phong bì, cùng với gia thư, đưa cho Vệ phụ.
Vệ phụ đang muốn đưa tay ra đón, Ngô thị nhanh hơn một bước lấy cả hai thứ đi.
Sau khi cầm bà còn mở ra nhìn một chút: "Đây là ngân phiếu? lần đầu tiên ta được sờ được ngân phiếu trong đời này, Tam Lang nói hai trăm lượng, hai tấm này chính là hai trăm lượng? ”
Quách Cử Nhân gật đầu nói không sai.
“ Ý của Tam Lang là hắn ở kinh thành làm quan không về được, bảo cho ta và lão đầu tử mua chút đất cho Đại Lang Nhị Lang canh tác, sau đó hai chúng ta mang theo Nghiên Mực lên kinh thành đi tìm hắn, sau đó thì ở kinh thành hưởng phúc, là ý này?"
Lời nói hơi cẩu thả, nhưng ý thì không sai.