Vệ gia không thể gọi là gia tộc, ngoại trừ đại ca nhị ca, trong thôn thân cận nhất cũng chỉ có một nhà đại thúc công. Mười lăm mẫu đất chia ra ba phần cho bọn họ trồng, mỗi nhà mỗi năm có thể thu thêm một hai ngàn cân lúa, ăn không hết, thì bán đi tích góp tiền mua văn phòng tứ bảo hoặc mua thêm đất đều được.
Loại chuyện này Khương Mật rất đồng ý, nàng hiểu được tâm tình của nam nhân nhà mình, bản thân thành công thì muốn giúp huynh đệ, nhưng chuyện chàng có thể làm thật ra không nhiều lắm, được Hoàng Thượng tài trợ nên muốn tiết kiệm một phần đưa về quê, trong lòng còn sợ huynh đệ chê ít.
Vệ Thành trịnh trọng viết một bức thư dài, sau khi viết xong còn sửa đổi mấy chỗ, chép lại một bức mới, niêm phong cùng ngân phiếu rồi giao cho bạn đồng môn Quách cử nhân.
Quách cử nhân thu thập hành lý, liên lạc vơid thương đội trước khi khởi hành trở về, Vệ Thành không biết làm thế nào để cảm tạ hắn, đưa tiền cũng không thích hợp, cuối cùng bọn họ ước định ba năm sau Quách cử nhân lại lên kinh ứng thí, Vệ Thành làm chủ mời hắn uống rượu.
Chỉ là tự Vệ Thành cảm thấy phiền toái người ta. Quách cử nhân không ngại phiền toái.
Trong khoảng thời gian dừng chân ở kinh thành, hắn học thêm không ít kiến thức, cũng từ trong miệng Vệ Thành hiểu được thi đình và tuyển chọn Hàn Lâm viện là như thế nào, quá trình ra sao... Hắn còn có thêm tình bạn với thứ thường của Hàn Lâm viện, lần này thu hoạch được rất nhiều.
Quách cử nhân hăng hái, hắn lúc nào cũng mơ mộng xem trở về nên khoe khoang như thế nào, không chờ đợi được muốn xem phản ứng của bà con trong thôn nhà Vệ Thành, còn muốn nhìn phản ứng của đồng môn phủ học trước kia.
Người đọc sách đều đã được nghe qua hai câu: triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường.
Dùng trên người Vệ Thành vô cùng thích hợp.
Hiện giờ chàng chân chính là môn sinh thiên tử, hơn nữa còn thật sự khiến hoàng thượng ấn tượng, hoàng thượng nghe nói Vệ Thành không có tiền mua nhà ở kinh thành còn ra lệnh thái giám tới đưa tiền cho hắn. Bao nhiêu không quan trọng, mà được hoàng thượng cho tiền mới là có thể diện.
Quách cử nhân tháng năm rời kinh, tạm thời không nói đến những gian khổ trên đường đi, đến khi hắn trở lại thành Túc Châu quen thuộc đã là giữa tháng sáu, đúng lúc phủ học cho nghỉ thu hoạch vụ thu, để những học sinh xuất thân từ nông thôn về nhà giúp đỡ, một số học sinh cùng nhau đi chợ mua đồ mang về quê, Quách cử nhân vừa xuống xe ngựa thì bắt gặp bọn họ, mọi người sửng sốt nhìn nhau.
“Quách huynh!” “ Là Quách huynh đấy à.” "Nghe nói đầu năm ngươi lên kinh thành ứng thi, sao lại đi tận nửa năm thế?" " Sau khi Quách huynh trúng cử chúng ta chưa kịp nói chuyện, hôm nay gặp nhau, nên đi uống chén rượu." Mấy người muốn tìm chỗ ăn uống, Quách cử nhân từ chối, nói hắn nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi còn phải đi thuê xe ngựa để đến huyện Tùng Dương. "Cũng không cần vội vàng như vậy, chúng ta đi ăn cơm uống rượu trước, ăn xong ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi đi cũng được. Từ phủ thành đến huyện Tùng Dương cũng phải đi mất mấy ngày. ” "Ta nhớ Quách huynh là người Bành huyện, Vệ huynh mới là người huyện Tùng Dương đúng không?" Nhắc tới Vệ Thành, trong lòng những bạn đồng môn ngày xưa nóng lên, tràn đầy chờ mong nhìn về phía Quách cử nhân, Quách cử nhân gật gật đầu, nói hắn là được Vệ thứ thường giao phó mang tin tức về quê nhà. "Vệ thứ thường? Hàn Lâm viện thứ thường?Vệ huynh hắn vào Hàn Lâm viện? ” Mấy người đồng môn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tiếng nói chuyện cũng đột nhiên cao lên. Sau khi yết hoàng bảng, sẽ có khoái mã xuất phát từ kinh thành tin hỉ gửi đi cả nước. Học sinh huyện Tùng Dương Vệ Thành trúng nhị giáp tiến sĩ, nên đương nhiên cũng có người đến. Quan sai báo hỷ không đợi thi tuyển chọn xong đã xuất phát, khoái mã một đường thúc roi, đã sớm mang tin tức đến Túc Châu, gửi đến huyện Tùng Dương. Học sinh phủ học nghe nói, kỳ thi lần này có ba người mới, các khóa trước có bốn người, năm Càn Nguyên thứ chín, trong số cử nhân đến kinh thành thi cử có bảy người xuất thân từ phủ học Túc Châu. Trong đó sáu người thi trượt, chỉ duy nhất có Vệ Thành, thi hội đứng thứ một trăm chín mươi tám, thi đình đứng thứ thứ tám nhị giáp, tổng bảng đứng thứ mười một, là tiến sĩ nhị giáp được hoàng thượng khâm điểm, xuất thân tiến sĩ cập đệ. Tin tức này truyền về tựa như giọt nước văng vào chảo dầu, ba một cái, nổ tung.Lúc đó còn có người coi như là đùa giỡn, cười một trận mới phát hiện ra là nghiêm túc, sốc đến choáng váng.
Vệ Thành này, Vệ Thành xuất thân từ một vùng nông thôn của huyện Tùng Dương, đọc sách cùng bọn họ gần hai năm, lúc còn học ở phủ học đúng là luôn đứng đầu, nhưng học sinh Túc Châu phủ học so với cả nước cũng chẳng là gì. Tại sao Vệ Thành thi hội lần đầu đã trúng, thi đình lại trúng tiếp, xếp hạng của hai lần thi còn chênh lệch lớn như vậy. Từ một trăm chín mươi tám trực tiếp nhảy lên mười một... Tin vui gửi về thật sự không sai sao? Việc này có thật hay không? Quan sai nghe xong cười chết, hỏi hoàng bảng viết như vậy, sai được sao? Hàng trên cùng của hoàng bảng là thứ hạng, ở giữa là tên người, phía dưới ghi chú có quê quán, Vệ Thành xuất thân từ huyện Tùng Dương phủ Túc Châu tỉnh này có mấy người? Không phải chàng còn có thể là ai.Bấy giờ bạn đồng môn mới tiếp nhận chuyện trúng tiến sĩ của Vệ Thành.
Nhưng dù là đã tiếp nhận, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tiến sĩ, ba năm một khóa khoa cử, hoàng thượng chỉ ban cho khoảng một trăm xuất thân tiến sĩ cập đệ, và khoảng hai trăm đồng tiến sĩ. Phân chia ra cả nước, một địa phương có thể có mấy tiến sĩ. Đã nhiều năm phủ Túc Châu không có tiến sĩ, hoàn toàn không nghĩ tới lần này có, xếp hạng cao, người còn vô cùng trẻ tuổi, mới hơn hai mươi tuổi. Có người nói hoàng thượng hình như cũng rất trẻ, đề bạt học sinh trẻ tuổi cũng không có gì kỳ quái. Trên dưới cả nước nhiều học sinh trẻ tuổi như vậy, chỉ có Vệ Thành bay lên mây xanh đón được gió lớn. Có bản lĩnh, cũng chiếm được thời vận. Bên cạnh mình có tiến sĩ lão gia, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tiến sĩ lão gia một năm trước vẫn còn ăn uống ngủ nghỉ một chỗ với bọn họ, Vệ Thành luôn ngồi ở một chỗ đọc sách viết văn, lúc ấy chàng nghèo thành tinh, tự mình làm mẫu cho bạn đồng môn biết cái gì gọi là tính toán tỉ mỉ sống qua ngày, cuộc sống phi thường đơn giản, còn dành thời gian chép sách lấy tiền công. Chỉ có duy nhất người này thành công. Chuyện chàng trúng tiến sĩ được bạn đồng môn ngày trước bàn tán rất nhiều ngày, hiện tại Quách cử nhân trở về mang theo tin tức mới, Vệ Thành lại trúng vào Hàn Lâm viên, hiện giờ không phải Vệ tiến sĩ, mà là Vệ thứ thường. Chàng đã an cư ở kinh thành, cũng đã đi Hàn Lâm viện báo cáo. "Trời ạ, Vệ huynh... thật sự là... Cái này..." "Hàn Lâm viện. Là Hàn Lâm viện đó. Người đọc sách trong thiên hạ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được chen vào một chân.” “Vệ huynh phát tài.” "Không phải tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không phải Hàn Lâm không vào nội các. Phát tài, thực sự phát tài.”