Chương 139: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Sau khi đứng lên, chàng lộ ra biểu tình phức tạp, vừa kích động vừa hưng phấn, lại có chút lo lắng. Những người khác cùng được chọn thì đang mừng như điên, chàng lại vừa vui vừa buồn, mới có một vị Hàn Lâm học sĩ thắc mắc, hỏi chàng không muốn ở lại Hàn Lâm viện hay sao?

Vệ Thành khom người chắp tay giải thích không phải là không muốn.

"Người đọc sách trong thiên hạ nào có ai nào không ngưỡng mộ Hàn Lâm viện? Học sinh hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể may mắn như vậy, với cả đúng là có chút lo lắng. Ta căn bản chưa từng nghĩ tới có thể an gia ở kinh thành, gia cảnh bần hàn, sợ không có tiền mua nhà ở đây. ”

Nhị giáp tiến sĩ Vệ Thành, Hàn Lâm học sĩ có chút ấn tượng, đúng thật là học sinh bần hàn từ xa lên kinh thi, khó trách sẽ vì chuyện này mà lo lắng.

Hiểu thì hiểu được, nhưng cũng có nghi hoặc: " Ngươi trúng cử nhân lại không tranh thủ làm giàu? ”

Vệ Thành nói sau khi trúng cử đúng là có rất nhiều phú thương địa chủ đến cửa chúc mừng, nhưng chàng chỉ nhận tình cảm, không thu lễ.

Hàn Lâm học sĩ không biết nên nói như thế nào. Dù sao thì ông cũng chỉ mới gặp người trúng tuyển mừng như điên mấy ngày, chưa thấy qua người nào lo lắng đến như vậy. Càng không may là thứ thường tuy tốt, nhưng lại là chức vị không có chút dầu mỡ nào, ngay cả bổng lộc cũng không cao. Cho tới bây giờ ở vị trí này chỉ có bỏ ra, không có thu vào.

Vệ Thành sống đến tuổi này, đã phải trải qua quá nhiều khảo nghiệm, chàng rất nhanh nghĩ ra cách, thầm nghĩ trở về nói chuyện với Phùng Lương một chút xem có thể ở nhờ nhà hắn thêm mấy ngày hay không, rồi dành ra chút thời gian đi hỏi thăm xem có tiểu viện nào vội vàng sang tay nên giá cả tiện nghi một chút, không cần tốt, có thể ở được là được.

Chàng nghĩ như vậy, nên không sầu lo nữa, hỏi Hàn Lâm học sĩ thời gian nhậm chức, đúng như dự đoán trước đó của chàng, thời gian triều đình cho bọn họ an gia không nhiều lắm, sau khi được chọn thứ thường sẽ phải đến làm việc ngay.

Việc này, cũng dễ hiểu.

Đối với các học sinh mà nói, nhị giáo tiến sĩ đại sự quang tông diệu tổ, ai cũng muốn về quê một chuyến, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết phong quang vô hạn bao nhiêu. Nhưng đối với triều đình mà nói thì cũng chỉ là một cái tiến sĩ nho nhỏ, ngươi mưu cầu chức vụ ở Hàn Lâm viện, không vội vàng làm việc còn muốn nghỉ phép về quê làm gì? Có muốn đổi người không?

Hàn Lâm viện không cho Vệ Thành thời gian về quê, chỉ cho chàng vài ngày an bài cuộc sống.

Vệ Thành nhớ kỹ ngày giờ, về thương lượng với Khương Mật, muốn nghe ý kiến của nương tử, quyết định xem nên viết thư nhà như thế nào, sau này tính toán ra làm sao. Kết quả là chàng vừa mới về đến, Hàn Lâm viện đi phục mệnh, không lấy văn chương cho hoàng thượng xem, chỉ nói chọn mấy người, là những ai.

Khi nhắc đến Vệ Thành, có người cười một chút. Hoàng đế chú ý tới, hỏi hắn cười cái gì?

Người nọ liền nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy có thứ thường nhận được kết quả mà mặt mày ủ rũ, hỏi hắn đang lo cái gì? Hắn nói tài sản quá ít, lên kinh đi thi đã gần như tiêu hết tiền tiết kiệm, hắn không có tiền mua nhà ở kinh thành.

Càn Nguyên Đế nghe xong cũng cười một hồi, sau đó phân phó thái giám tổng quản sai người, đưa cho Vệ Thành chút bạc. Hoàng đế còn gật gật đầu, nói: "Không tới ba mươi đã trúng tiến sĩ, hơn nữa còn được chọn vào Hàn Lâm viện, hắn nếu không có tiền mua nhà thì trẫm cho hắn tiền mua. ”

Thái giám tổng quản xin chỉ thị của hoàng thượng xem cho bao nhiêu thì thích hợp? Sau khu Càn Nguyên Đế đưa ra một con số, hắn khom người lui ra an bài.

Vệ Thành ở viện Phùng gia hồ đồ nghênh đón thái giám trong cung, gióng trống khua chiêng tới hô to, hoàng thượng nghe nói trong nhà Vệ thứ thường thanh bần nên đặc biệt trợ giúp. Thấy có người vây xem, thái giám này lại nói học sinh trong thiên hạ yên tâm, Hoàng Thượng vô cùng thương tiếc nhân tài.

Vệ Thành dẫn Khương Mật quỳ xuống tạ ơn hoàng ân, giờ đây chàng đã có chút hiểu được vì sao vận may có thể rơi xuống đầu mình. Hoàng Thượng vì sao lại cho mình làm nhị giáp tiến sĩ? Lại vì sao lại chọn mình vào Hàn Lâm viện? Còn sai người đưa ngân lượng cho mình?

Giống như câu chuyện về ngàn vàng mua danh trong sách cổ.

Không chỉ Vệ Thành tự nghĩ như vậy, các đại thần nghe nói đến việc này cũng nghĩ thế, bọn họ nghĩ hoàng đế có lẽ là vì bản thân mà xào nấu ra một cái thanh danh yêu quý lương tài, mượn chuyện tài trợ cho Vệ Thành để nói cho người đọc sách thiên hạ nghe, chỉ cần có bản lĩnh, có bất cứ khó khăn gì, Hoàng Thượng sẽ thay ngươi giải quyết.

Càn Nguyên Đế là đang tạo thế, hắn bỏ ra năm trăm lượng, mua được một cái danh tiếng tuyệt hảo. Sau khi việc này được truyền ra ngoài, những người đọc sách chưa kịp về quê đều đang ca ngợi hắn, chờ những người này toả ra khắp các địa phương, danh tiếng đế vương sẽ được truyền ra cả nước.

Lúc trước còn có người nghĩ hoàng thượng có phải thưởng thức Vệ Thành hay không?

Bây giờ không còn ai nghĩ như vậy nữa.

Mọi người nói thầm rằng Hoàng Thượng đúng là không dễ dàng gì mới có thể chọn ra một người nhà nghèo rớt mồng tơi ở trong số các sĩ tử thi đình.

Các đại thần đương nhiên không dám nói rõ ra nên ngoài, chỉ nghĩ thầm trong lòng, lần đầu tiên nghe nói có người phát tài dựa vào gia cảnh nghèo đói.

Có thể trúng nhị giáp tiến sĩ, tuyển vào Hàn Lâm viện, còn được cho năm trăm lượng bạc... Tại sao?

Bởi vì Vệ Thành là người nghèo nhất và là người thích hợp nhất.

Sau đó thái giám tổng quản bẩm lại với hoàng thượng chuyện này, còn bất bình thay cho hắn, hoàng thượng rõ ràng là yêu quý lương tài, thật tâm thật ý muốn trợ giúp Vệ thứ thường, lại bị người ta bôi nhọ đến mức như vậy. Càn Nguyên đế không có một chút tức giận, ngược lại còn rất cao hứng, nói: " Đây đúng là kết quả mà trẫm muốn, một mũi tên trúng ba con chim. ”

Hắn đúng là muốn tạo thanh danh yêu quí người đọc sách, đồng thời giải quyết được vấn đề cấp bách của Vệ Thành, hơn nữa còn đánh lừa triều thần để bọn họ từ bỏ sự chú ý đến chàng.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, trong lòng thái giám tổng quản hoảng sợ.

Vệ Thành được năm trăm lượng bạc, vấn đề quấy nhiễu chàng bây giờ không còn là vấn đề nữa, năm trăm lượng đối với nhà giàu đúng là không đáng gì, thật sự rất ít, nhưng muốn mua một tiểu viện tử ở kinh thành, rồi đưa cha mẹ và Nghiên Mực lên lại dư dả. Chàng mới hỏi Phùng Lương, hắn nói không cố định nhưng khoảng một hai trăm lượng là đủ để mua nhà rồi, Vệ Thành thương lượng với Khương Mật một chút, bọn họ lưu lại ba trăm lượng để chuẩn bị bố trí cuộc sống, nhờ Quách huynh hỗ trợ mang hai trăm lượng về quê.

Hai trăm lượng này chia làm hai, một phần là để cả nhà chi tiêu trên đường lên kinh, một phần là để phụ thân mua mười mẫu ruộng tốt ở quê, bọn họ có năm mẫu, mua thêm mười mẫu, mười lăm mẫu ruộng này làm ba phần, để cho đại ca nhị ca và nhà đại thúc công canh tác.

Vệ Thành trong lòng biết mười mấy mẫu ruộng không nhiều lắm, nhưng chàng không cho được nhiều hơn.

Trên thực tế, đề nghị chia hai trăm lượng về quê chàng còn lo lắng Mật nương mất hứng, may mắn Mật nương nguyện ý bỏ ra.

Khương Mật biết, chỉ cần gia tộc phát đạt, sau này có xuống dốc thì vẫn còn học điền, sản lượng của học điền là dùng để trợ cấp cho người đọc sách trong gia tộc, trong nhà có nhiều người đọc sách, mới có thêm nhiều người trúng tú tài cử nhân, gia tộc mới có thể hưng thịnh.