Chương 138: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Theo quy củ của triều đình, ba người nhất giáp trực tiếp tiến vào Hàn Lâm viện. Chàng xuất thân nhị giáp, tiến sĩ bảng này có thể tham gia kỳ thi do triều đình an bài, thi tốt cũng có thể vào Hàn Lâm viện, làm thứ cát sĩ, thứ cát sĩ không có phẩm giai, nhưng lại là một chức vị tốt.

Cho dù không được chọn là thứ cát sĩ, cũng có cơ hội rất lớn được phân công làm quan ở địa phương.

Vệ Thành không hề nghĩ tới mình có thể đứng ở nhị giáp.

Nhị giáp tam giáp nhân số tuy rằng không cố định, trong ba trăm người có thể có được tiến sĩ cập đệ chỉ chừng hơn trăm người. Mấy lần trước, xếp hạng của thi đình và thi hội không khác nhau nhiều, trong lòng chàng đã có chuẩn bị, mình thi hội xếp thứ một trăm chín mươi tám, tám phần là đồng tiến sĩ. Vệ Thành tâm tình ổn định, liền đem quan điểm của mình viết ra một cách thống khoái, chàng đã đoán sau này sẽ đến địa phương làm việc, sẽ không còn nhiều cơ hội được đem ý kiến của mình trình lên cho Hoàng Thượng xem.

Chàng nắm chắc, viết toàn bộ, Càn Nguyên đế cũng nhìn đến hưng phấn, xem xong châm chước cho chàng đứng thứ tám của nhị giáp. Sau đó còn dặn dò đại thần tâm phúc bên Hàn Lâm Viện, bảo hắn lúc tiến sĩ nhị giáp thi lại thì chọn người vào Hàn Lâm viện, trực tiếp chọn vào, không cần quá mức nể trọng, cứ để chàng tự mình xem xét học hỏi nhiều hơn.

Vệ Thành này, rõ ràng là ở phái tư tưởng cấp tiến, nếu để ra ngoài làm quan sẽ xúc phạm đến địa đầu xà, trời cao hoàng đế xa không bảo vệ được người.

Càn Nguyên đế có lòng bồi dưỡng, không tiếc tốn tâm tư trên người chàng, bất động thần sắc trải ra một con đường cho Vệ Thành.

Lúc này chính Vệ Thành cũng không biết gì, chàng đi làm hết các loại quy trình rồi trở về viện Phùng gia, đem tin tức tốt nói cho Khương Mật. Khương Mật cao hứng, nhưng cũng không đến mức khoa trương, nam nhân khi thi luôn tốt, điểm này nàng đã nhìn ra, tuy rằng nói hy vọng không lớn, trong lòng nàng vẫn nghĩ tới tiến sĩ cập đệ, cũng coi như có chuẩn bị.

Nàng còn ổn định, Quách cử nhân kích thích thật quá lớn, nhị giáp thứ tám.

Tuy rằng qua mấy năm sau người khác có thể nhớ rõ nhiều lắm cũng chỉ có ba người đứng đầu, không có người nhắc nhở ai còn nhớ rõ ngươi là tiến sĩ nhị giáp. Nhưng vẫn là là tiến sĩ nhị giáp, xuất thân tiến sĩ cập đệ, thậm chí thứ hạng còn rất cao.

"Vệ huynh! Vệ tiến sĩ! Vệ đại nhân! Ngươi thực sự làm cho ta mở mắt mang tầm mắt. Thi hội đứng thứ một trăm chín tám, thi đình xếp hạng lmười một, làm sao được thế? ”

Vệ Thành từ chối nói mình còn chưa được phân chức quan, bản thân không gánh nổi xưng hô đại nhân này, cũng không biết chuyện xếp hạng như thế nào, sau khi tiến cung chàng chỉ một lòng m kiên định viết bài, chuyện khác thực sự không biết gì.

Quách cử nhân hỏi hoàng thượng ra đề gì.

"Hoàng Thượng hỏi về thuế má."

" Ngươi trả lời thế nào?

"Tất nhiên là khẳng định, cũng nhắc đến một chút ý kiến của bản thân."

"Hoàng Thượng cho ngươi đứng thứ tám nhị giáp, là tán thành cách nói ngươi?"

Vệ Thành chần chờ một chút, nói không biết, quan điểm của các thí sinh chênh lệch rất lớn, cái gì cũng có, chàng không rõ mình được Hoàng Thượng nhìn trúng chỗ nào.

"Mặc kệ chỗ nào, dù sao cũng là được nhìn trúng. Chúng ta cùng là học sinh từ phủ học Túc Châu, ta trúng cử nhân dương dương đắc ý, tự nghĩ mình rất giỏi, kết quả ngươi nhìn xem, ta thất bại thảm hại, ngược lại là Vệ huynh, thẳng tiến vào bảo nhãn của Hoàng thượng, tiền đồ vô hạn. ”

Quách cử nhân còn đang vỗ mông ngựa, Phùng Lương cũng nhận được tin tức chạy tới, lại tâng bốc một phen, không ngừng nói tiểu viện nhà hắn dính được ánh sáng của tiến sĩ lão gia.

May mắn đây là kinh thành, ở chỗ này chàng không thân không thích không bằng không hữu, chỉ quen biết có mấy người như vậy, chúc mừng xong thì ai về nhà nấy. Trước khi tản đi Vệ Thành hỏi Quách cử nhân có sốt ruột về nhà hay không? Nếu không vội, có thể chờ mình thêm vài ngày nữa hay không.

“Ta còn chuẩn bị tham gia kỳ thi cho nhị giáp tiến sĩ, xem có thể trực tiếp thi được một chức quan hay không. Quách huynh nếu không nóng nảy, chờ ta thêm mấy ngày, nếu không thi đậu ta và ngươi cùng nhau về, thi đậu chắc phải nhờ ngươi thay ta mang thư cho nhà. ”

Quách cử nhân không vội vàng đi, hắn cũng muốn nhìn xem người đọc sách ở nông thôn có thể một bước lên trời đến mức nào, sảng khoái đáp ứng, trong lòng còn cân nhắc xem trở về phải khoe khoang như thế nào với bạn đồng môn trước kia.

Thuyết thư cũng chưa dám biên soạn như vậy, năm ngoái chàng còn là một tú tài nghèo, bây giờ đã kim bảng đề danh được xuất thân tiến sĩ.

Sau khi có được xuất thân tiến sĩ, Vệ Thành nói thầm với Khương Mật, tốt nhất là có thể được phái đi làm quan ở địa phương, tiến sĩ nhị giáp muốn cầu một chức tri huyện không khó.

Khương Mật sửng sốt một chút, hỏi: "Tướng công không muốn ở lại kinh thành? Thiếp nghe Phùng gia nương tử nói con đường tốt nhất được chọn vào Hàn Lâm viện, có thể vào đó mới chân chính là môn sinh thiên tử, nhất định là sẽ có tiền đồ tốt.”

Vệ Thành thở dài, không phải là vấn đề muốn hay không.

Người đọc sách thiên hạ nào có ai không muốn vào Hàn Lâm viện? Nhưng mà, cái gọi là thi tuyển cũng không phải hoàn toàn trong sạch, có lẽ đại đa số những người được vào đều có chống lưng, có thể sẽ chọn ra một hai người xuất thân hàn vi để ngụy trang chặn miệng học sinh nghèo trong thiên hạ, vận may này cũng sẽ không rơi trên người chàng.

Xác suất nhỏ hay lớn không phải là điều quan trọng nhất.

Chủ yếu là, Vệ gia nền tảng mỏng manh, hầu như trong nhà không thể cho Vệ Thành bất kỳ trợ giúp nào để đi được đến đây, muốn đặt chân ở kinh thành nào có dễ dàng. Nhà ở kinh thành không phải muốn mua là mua được, cũng không thể cứ ở nhờ Phùng gia mãi được.

Vệ Thành nghĩ nếu được phái đi làm tri huyện, chàng có thể ở hậu viện nha môn, sẽ tiết kiệm được tiền mua nhà.

Với cả làm tri huyện thật sự không tệ, quan phụ mẫu một phương có đủ quyền hành, thuận tiện cho chàng thi triển hoài bão.

Vệ Thành càng nghĩ càng tốt, trong lòng chàng cơ hồ đã nhận định mình muốn đi làm quan tri huyện, thấy chàng như vậy Khương Mật còn một câu mà không nói ra.

Chuyện trong thiên hạ không nói trước được gì, đôi khi bản thân ngươi cảm thấy điều ít có khả năng xảy ra nhất thì lại thành sự thật. Ví dụ như có đánh chết Quách cử nhân, hắn cũng không thể tưởng tượng được bạn đồng môn cùng mình lên kinh thành có thể thi đỗ tiến sĩ nhị giáp, nhưng Vệ Thành lại thi đậu.

Chuyện tuyển chọn Hàn Lâm viện cũng vậy, Vệ Thành trong lòng tự biết, bản thân mình bất luận là xuất thân hay tài năng đều kém những học sinh xuất thân sĩ tộc, cho nên chàng vẫn rất thực tế, chưa từng mơ mộng, kết quả lại được chọn.

Thứ thường Hàn Lâm viện, còn được gọi là thứ cát sĩ, chọn từ những tiến sĩ nhị giáp, chủ yếu là người trẻ tuổi tài hoa xuất chúng, thuộc cận thần thiên tử.

Biết được mình được chọn, phản ứng đầu tiên của Vệ Thành là nhớ lại xem rốt cuộc mình đã viết cái gì? Làm thế nào lại được bên trên nhìn trúng?

Chỉ đến khi nghe thấy có người nhắc nhở chàng nên quỳ xuống cảm tạ. Vệ Thành mới hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng ân điển.