Chương 137: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ba vị đứng đầu lần trước, bao gồm cả tiến sĩ nhị giáp thi vào Hàn Lâm viện đều không được hoàng thượng tín nhiệm, hoàng đế hiểu được xuất thân của những người này, đại khái cũng biết bọn họ là do phái nào đẩy lên, cho nên không muốn đặc biệt đề bạt ai.

Sau khi hắn tự mình chấp chính, thật vất vả mới chờ được một kỳ khoa cử mới, kết quả sau khi thi hội, hắn đã xem qua danh sách cống sĩ lần này, không chú ý nhiều đến những xếp hạng dưới, nhưng ba mươi người đứng đầu hoàng thượng ít nhiều đều biết, các thế lực đã phân chia xong những hạng đầu này, trong lòng hắn đại khái cũng biết ai là người của ai.

Trong những người này, hơn phân nửa đều có chỗ dựa vững chắc, ít người sạch sẽ.

Đối với hiện trạng này, Hoàng đế vừa bất mãn vừa không cam lòng, hắn muốn chọn một ít người xuất thân đơn giản, sau lưng không có nhiều thế lực lằng nhằng, bỏ vào Hàn Lâm viện hoặc là ngoại nhiệm, mài giũa xong là có thể dùng.

Nhưng những người như này ít có cơ hội có thể xuất đầu trong khoa cử, có thể tới trước mặt hoàng thượng một nửa là xuất thân thế gia hoặc con cháu quan lại.

Trong lòng bất mãn, nhưng hắn không biểu lộ ra, thậm chí còn thể hiện khuôn mặt tươi cười trên điện, sau đó ra một đề khiến thí sinh vò đầu bứt tai —— thuế má.

Hoàng đế ra đề xong thì ngồi xuống long ỷ, hắn quan sát phản ứng của các thí sinh.

Có người nhìn nhau, có người mi tâm nhíu chặt, có người mồ hôi lạnh toát ra, có người do dự nhiều lần không dám động bút, còn có người run rẩy cầm bút lên nhưng không hạ xuống được... thi đình của triều này là như vậy, thi tại chỗ, hỏi chính sự hoặc dân sinh. Khoa cử lần trước, phía bắc mùa đông cực lạnh, náo loạn thiên tai, dân chúng mấy tỉnh khổ không thể tả, đề thi đình là phương pháp ứng phó. Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ ra đề tương tự, những người có kinh nghiệm phong phú trước đó đã chuẩn bị, không ngờ Hoàng Thượng lại hỏi về thuế má.

Thuế má cũng không sao, vấn đề ở đây là Hoàng Thượng hắn không tỏ thái độ gì cả.

Các sĩ tử chậm chạp không dám hạ bút là bởi vì bọn họ còn chưa nắm rõ tâm tư của Càn Nguyên Đế.

Hoàng thượng cảm thấy rằng vấn đề vô cùng nghiêm trọng, hy vọng rằng có ai đó đưa ra được khuyến nghị hay là với chế độ thuế má hoàng thượng cơ bản đã hài lòng, chỉ muốn điều chỉnh lại một phần. Hoặc là vị hoàng đế trẻ tuổi này muốn nghe học sinh trong thiên hạ khoe khoang công tích của bản thân, muốn xem mọi người vỗ mông ngựa...

Nhưng người này đều không quen thuộc với Hoàng Thượng, không ai biết hắn muốn xem cái gì?

Sợ, sợ đi nhầm đường trực tiếp rớt xuống tam giáp. Nếu muốn xếp hạng tốt, ý nghĩ của ngươi phải hợp với ý nghĩ của Hoàng Thượng.

Đại đa số mọi người nóng nảy như ngồi trên đống lửa, ai còn bảo trì được bình tĩnh, đã lọt vào được mắt xanh của hoàng thượng. Sau khi suy nghĩ một chút lập tức chuẩn bị soạn thảo, càng như hạc đứng giữa bầy gà, hoàng đế mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng hắn đã nhớ được vài người, sau khi các học sinh đều cắn răng động bút, hoàng đế trẻ tuổi từ trên long ỷ đi xuống, muốn nhìn xem cống sĩ lần này viết cái gì.

Sau khi hoàng đế đi xuống, áp lực của sĩ tử càng lớn hơn, có người run tay đến mức không thể viết tiếp, đầu bút hạ xuống cong thành một con giun tròn.

Trong số này, cũng có một số người đặc biệt bình tĩnh. Có người xuất thân danh môn thế gia, đã quen với cảnh tượng hoành tráng, cũng có người giống như Vệ Thành, cân nhắc vấn đề xong thì hồn nhiên quên hết tất cả, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, vùi đầu soạn thảo văn chương, căn bản không chú ý tới Hoàng Thượng đi xuống.

Hoàng Thượng lúc trước đã chú ý tới Vệ Thành, một là chàng thoạt nhìn thập phần trấn định, hạ bút trầm ổn, hai là người trẻ tuổi có bộ dáng xuất chúng, hai người ngồi gần chàng đều khoảng ba bốn mươi tuổi, nên Vệ Thành càng được tôn lên, chàng ăn mặc tuy rằng mộc mạc, nhưng tư thế sáng ngời tuấn tú lịch sự.

Ấn tượng đầu tiên của Hoàng Thượng đối với Vệ Thành rất sâu sắc, hơn nữa không tệ.

Lúc hắn đi qua còn đặc biệt dừng chân nhìn thoáng qua bài viết Vệ Thành đang soạn thảo.

Vừa nhìn vào là hắn không thể rời ra được.

Trên mặt Hoàng đế vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, bàn tay ở phía sau nắm chặt lại, rất nhanh lại buông ra, chi tiết này ngoại trừ thái giám tổng quản đi theo bên cạnh Hoàng thượng, không ai chú ý tới.

Hắn đứng một lát, rồi tiếp tục đi về phía trước, lại đọc thêm mấy bài khác, mới ngồi trở lại long ỷ.

Thái giám tổng quản mang trà cho hoàng thượng, nhỏ giọng nói: "Nô tài can đảm hỏi một câu, hoàng thượng ngài thấy học sinh khóa này như thế nào? ”

"Không thế nào."

"Không có ai hợp tâm ý ngài?

Càn Nguyên đế không nói gì, thái giám tổng quản hầu hạ hắn nhiều năm cũng lui ra, bấy giờ hoàng đế lại phân phó hắn lấy quyển danh sách giới thiệu chi tiết lai lịch của ba trăm cống sĩ tới.

Goi là giới thiệu chi tiết, thật ra cũng chỉ là viết lại xuất thân, tuổi tác, con đường khoa cử, mỗi lần xếp thứ bao nhiêu.

Giữa quyển, hắn lật đến Vệ Thành.

Vừa xem vừa bực, thi hội xếp thứ một trăm chín mươi tám, ai chấm thế?

Hắn suy nghĩ một chút về đề thi năm nay, nhớ lại xem quan chủ khảo là ai thì cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tần đại học sĩ chủ khảo lần này mấy năm trước cũng dạy hắn đọc sách, Tần đại học sĩ tương đối chú ý tới văn phong, kiểu của Vệ Thành này đúng là không phải loại hắn sẽ thưởng thức, Càn Nguyên đế đánh giá người này có thể xếp hạng một trăm chín mươi tám tiến cung tham gia thi đình có lẽ là do quan khảo thí không chỉ có một người, mà có hai mươi người cùng chấm bài, sau khi thương lượng sẽ định ra thứ hạng, chủ khảo có quyền quyết định cuối cùng, nhưng cũng phải tham khảo ý kiến của các khảo quan khác, không thể một mình độc đoán.

Vệ Thành này, có một số quan điểm không tệ, Càn Nguyên đế thực sự muốn tìm hắn tán gẫu. Nhưng mà văn chương của hắn hơi đơn giản một chút, dùng câu từ không đủ tinh diệu, là con cháu nhà bần hàn không có gia cảnh.

Hoàng đế lật thêm vài trang nữa, rồi khép quyển sách lại, sau đó cân nhắc.

Cân nhắc nên xếp hạng cho những người dưới đây như thế nào.

Nếu theo suy nghĩ chân chính trong lòng hắn, người giống như Vệ Thành chắc chắn phải được một vị trí ở trong nhất giáp, nhưng hoàng đế không dám, không phải là sợ triều thần sẽ phản đối, là sợ nâng người quá cao. Loại đệ tử nhà nghèo không có chỗ dựa sau lưng này, danh tiếng quá mạnh hoặc là trực tiếp bị người ta vùi dập, hoặc là sẽ bị lợi dụng, chưa kịp trưởng thành đã trở thành nanh vuốt của quyền thần.

Đây là một nhân tài, muốn dùng tốt còn phải mài giũa, hiện giờ hắn còn quá trẻ, chưa thấy qua thế giới lớn hơn, nhưng quan điểm lại rất hợp với Hoàng đế, mặc dù phương án cụ thể còn chưa có.

Hoàng đế không quản nhất giáp, tất cả đều là con cháu thế gia, hắn chỉ chờ xem mấy đại thần tranh giành nhau.

Khó giải quyết vẫn là thứ hạng của Vệ Thành.

Về sau hoàng đế nghĩ thông suốt, chỉ cần không phải bốn vị trí đứng đầu, những hạng phía sau đều không khác nhau lắm, mấy thứ hạng đó không có nhiều quan hệ. Thi đình năm nay vẫn là sân khấu cho mấy thế lực tranh xếp hạng, triều thần đề cử ba người đứng đầu hoàng đế đều khen ngợi một trận, còn hỏi bọn họ cảm thấy thứ hạng cụ thể nên xếp như thế nào, ai là trạng nguyên? Mấy đại thần cãi nhau ầm ĩ, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng đành phải quỳ gối trước mặt hoàng đế mời người làm chủ.

Hoàng đế bảo đại học sĩ viết thay, nhắm mắt lại xếp ra thứ tự.

Sau khi hoàn thành nhất giáp, mấy vị trí đầu tiên của nhị giáp là hoàng đế khâm điểm, còn lại giao cho các đại thần, để bọn họ tự xếp hạng.

Mấy vị đại thần hồ đồ không hiểu hoàng đế có ý gì.

Những người hắn lấy, xuất thân gì cũng có, biểu đạt quan điểm gì cũng đều có, không có tiêu chuẩn thống nhất nào, cũng không biết là điểm nào được Hoàng Thượng nhìn trúng.

Vệ Thành bị Càn Nguyên đế trà trộn vào trong những người này, đứng thứ tám của nhị giáp, đứng thứ mười một bảng tổng.

( Giải thích một chút tiến sĩ nhất giáp chính là ba vị trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa sau đó là đến nhị giáp.)

Sau khi công bố hoàng bảng, chàng kinh hãi, loạng choạng ra khỏi điện, cả người hoảng hốt.