Phùng Lương gật đầu nói không sai, đi lên vài bước, chuẩn bị gọi cửa.
Lúc này Vệ Thành đang ở Hàn Lâm viện, trong nhà chỉ có Khương Mật, mùa thu, kinh thành chưa tính là quá lạnh, Khương Mật mang ghế ra ngồi ở ngoài sân viện khâu vá, đang làm được một nửa thì nghe thấy có người gọi cửa. Nàng đặt đồ vào giỏ, đứng dậy, đặt giỏ trên ghế đẩu, đi đến cửa hỏi: "Ai đó?" ”
Phùng Lương còn chưa kịp tiếp lời, Ngô thị đã hô lên: " Con dâu? Là con dâu à? ”
Giọng nói lớn quen thuộc này Khương Mật làm sao có thể không nhận ra?
Trong lòng nàng run lên, vội vàng tiến lên rút then cửa ra, thấy Phùng Lương dẫn đường và bố mẹ chồng ở phía sau hắn, còn có tiểu mập mạp đang được mẹ chồng ôm vào trong ngực, tò mò nhìn ngó.
Hốc mắt Khương Mật ướt át: "Cha, nương, Nghiên Mực..."
Nghiên Mực nhìn chằm chằm nàng, nhìn một lát lại quay đầu nhìn bà nội. Ngô Thị nói: "Không biết? Ngay cả nương cũng không nhận ra? khi nương mới đi, ngày nào con cũng náo loạn, cơm cũng không chịu ăn, quên hết rồi à? ”
Nghiên Mực nghe xong, lại quay lại nhìn Khương Mật.
Nhìn nửa ngày mới mềm mại hô lên một tiếng nương.
Nghiên Mực vừa rồi còn ầm ĩ đòi xuống đất, bây giờ hình như đã quên, được Khương Mật ôm hắn cũng chỉ lắc lắc mông ra chiều xấu hổ, nhưng không từ chối.
Không ai biết rốt cuộc hắn có nhớ nương mình hay không, vừa mới gặp lại còn có chút ngượng nghịu, nhưng ôm Khương Mật rất ngoan, không ầm ĩ ăn vạ như khi được bà nội bế.
Xa nhau từ đầu tháng giêng, bây giờ là tháng chín, hai mẹ con đã quá lâu không gặp, Nghiên Mực vòng một tay quanh cổ nương như trước kia, còn một tay không biết đang nghịch cái gì, ánh mắt rơi xuống mặt Khương Mật.
Khương Mật quay đầu hôn hắn một cái hỏi: "Nhìn cái gì vậy? ”
Nghiên Mực không hé răng, tay kia cũng ôm lên, nằm sấp trên người nàng.
Khương Mật nghĩ có lẽ xa nhau quá lâu, hắn sợ người lạ nên không ép buộc con trai lập tức phải thân thiết với mình, nàng ôm còn dịch sang bên cạnh, mời cha mẹ chồng vào nhà, gọi Phùng chưởng quầy vào ngồi chơi một lát.
Nhà người ta đoàn tụ, Phùng chưởng quầy không muốn xen vào làm gì. Hắn nói mình còn phải vội vàng về trông cửa hàng, ngay cả một ngụm trà cũng không uống, chắp tay cáo từ.
Người đánh xe giúp đỡ dỡ đồ đạc xuống, đưa vào viện, Khương Mật định đi lấy túi tiền, Ngô thị bảo nàng đừng bận rộn, tự mình phát tiền vất vả. Khi xe ngựa rời đi, họ mới vào sân.
Vệ phụ quay đầu nhìn một vòng, hỏi tiểu viện này mua hết bao nhiêu tiền? Nhìn rất tốt.
"Hai trăm lượng, là chúng ta chiếm được tiện nghi, cái gì ở kinh thành cũng đắt hơn dưới quê, nếu không phải hoàng thượng yêu mến lương tài thì nhà ta làm sao có thể được ở một ngôi nhà như vậy? ”
Chuyện hoàng thượng đưa tiền Vệ phụ cũng biết, ông nói phải nhắc nhở Tam Lang báo đáp hoàng thượng cho tốt. Sau đó hỏi: "Tam Lang đâu?" Ở nha môn à? ”
Khương Mật gật đầu, nói ban ngày chàng không ở nhà, bình thường trời chưa sáng đã ra ngoài, gần tối mới về. Bây giờ vẫn là mỗi tuần nghỉ một ngày, nghỉ vụ thu hoạch thì không có, nếu thật sự có việc quan trọng có thể xin nghỉ với cấp trên, làm việc cho triều đình rất vất vả.
"Bổng lộc thế nào?"
"Triều đình sẽ không bạc đãi quan viên, tướng công bổng lộc không cao, nhưng đủ để nuôi sống cả nhà chúng ta."
Ngô thị liền trừng mắt nhìn lão đầu tử một cái: "Quách cử nhân nói Tam Lang ở nha môn thanh liêm, các ngươi lo lắng, ta đã nói không cần suy nghĩ. Bổng lộc triều đình phát chắc chắn sẽ không quá thấp, nếu làm quan mà không nuôi sống được người nhà thì không phải là ép người ta tham ô. Hoàng thượng sao có thể không nghĩ ra chuyện này? ”
"Nương nói phải."
"Mật nương, mấy thứ này để ở đâu? Còn ta với cha con ở phòng nào?”
Khương Mật một tay ôm nhi tử nặng trình trịch, một tay giới thiệu cho mẹ chồng biết chỗ nào là bếp, chỗ nào là nhà kho, "Hai gian nhĩ phòng tạm thời để trống, chính phòng dành lại cho cha mẹ, con với Tam Lang ở đông sương, tây sương là thư phòng, đại khái là như vậy. Ở trong thư Tam Lang đã dặn cha mẹ chỉ cần mang ít đồ cần thiết, sao lại mang theo nhiều như vậy? ”
Ngô thị nghe hiểu, thúc giục Vệ phụ mang đồ đạc cất đi, mình thì nói chuyện với Khương Mật, giải thích lý do là vì có Nghiên Mực đi cùng, nếu không chuẩn bị đầy đủ sợ có tình huống gì trên đường sẽ không trở tay kịp. “Lão đầu tử cứ bảo là chỉ cần đem người đi là được, là ta bắt hắn đóng theo hai cái chăn mới tinh còn có xiêm y thượng hảo. Kết quả con nhìn xem, lúc chúng ta đi trời nóng, đi được nửa đường thì bắt đầu hạ nhiệt, đến kinh thành ta mặc quần áo dày rồi mà vẫn còn thấy gió lạnh chui vào trong người... Nếu không mang theo những thứ này, nửa đường sẽ bị đóng băng mất. ”
"Nương đừng đứng nói chuyện nữa, đến đây ngồi đi, ngài ôm Nghiên Mực một chút, con đi đun nước. Nương có đói không? Có muốn ăn gì không? ”
Ngô thị nói mình không có khẩu vị gì, bảo Khương Mật hấp một quả trứng cho Nghiên Mực, hắn đói bụng.
Khương Mật đi về phía bếp, Ngô thị đặt cháu trai mập trên mặt đất, để cho hắn tự chơi một mình, đi theo vào bếp. Nhìn qua, trong phòng không hẹp, chỉ là ánh sáng không được tốt lắm, hơi tối.
"Ở đây không đốt củi?"
"Trong kinh thành nào có củi khô? Chỉ có thể đốt than. ”
Khương Mật nói xong nhìn thoáng qua hướng cửa, không chỉ riêng Ngô thị vào, Nghiên Mực cũng lẽo đeo theo phía sau.
"Nghiên Mực học đi bộ từ bao giờ thế? Còn đi rất ổn định. ”
Ngô thị nghe nàng nói như vậy cúi đầu nhìn thoáng qua, tiểu tử mập quả nhiên là theo vào, bà cười hắc hắc một tiếng, nói hài tử này náo loạn suốt đường đi, xe ngựa không lớn, không có chỗ cho hắn chơi, lúc nào muốn xuống đất nhảy nhót, nhưng thả xuống thật thì lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn "Sao lại theo vào, nhớ nương à? ”
Khương Mật đang đánh trứng, nghe lời này thì cười, hỏi: "Làm khó Nghiên Mực còn nhớ được nương. Mấy tháng nay ở kinh thành lúc nào nương cũng nhớ đến con. ”
Khương Mật nhìn qua, Nghiên Mực trốn sau lưng bà nội, Khương Mật quay đầu lại tiếp tục đánh trứng, hắn lại bước ra.
Ngô thị buồn cười nhìn tiểu tử mập, đây là thẹn thùng? Nghiên Mực thế mà còn biết nhút nhát?
"Tiểu tử thúi ở với ta thì bướng bỉnh, nói cũng không nghe, trước mặt con lại rất ngoan. Không nói hắn nữa, Mật nương con nói với ta nghe cuộc sống bình thường ở kinh thành là thế nào? Triều đình phát gạo, đồ ăn thì sao? Ra ngoài mua à?
Khương Mật nói một lần, Ngô thị vỗ tay, nói hiện tại không thể nuôi lợn hay trồng trọt được, nhưng vẫn có thể nuôi mấy con gà: " Để ta cùng con ra chợ xem xét một chút, đi thêm vài chuyến là sẽ quen đường, chuyện đi chợ để ta, không quen ngồi không.”
"Nương cái gì cũng tranh làm, con thì sao?"
“ Con chăm sóc Nghiên Mực, đã bao lâu rồi con không ở chung với hắn.”
"Được rồi, bạc đang để ở chỗ con, đợi lát nữa con đưa cho nương, vẫn là nương quản thì hơn."
Ngô thị xua tay nói đừng: "Tiền mang ra ngoài chắc đã sớm tiêu hết, sau đó hoàng thượng thưởng năm trăm lượng, hai đứa còn gửi hai trăm về, chỉ giữ lại ba trăm cho mình. Mua cái viện này đã mất hai trăm, rồi chỉnh trang lại đàng hoàng nữa, còn lại được bao nhiêu? Con tự cầm đi, chỗ ta có tiền. ”
Khương Mật nói chỗ nàng còn sáu mươi lượng, không ít.
"Sáu mươi lượng cũng cầm đu, hai trăm gửi về ta lấy một trăm mua mười mẫu đất, còn lại một trăm mang theo lên kinh thành, nên ta có tiền."
"Cha mẹ trên đường không chi tiêu?"
"Ở nhà vẫn còn tiền tiết kiệm."
Mật nương: ...
Mẹ chồng đúng là biết giấu tiền, ba người con dâu trong nhà không ai biết rõ bà rốt cuộc có bao nhiêu.
“Đúng rồi nương, sau khi Tam lang trúng tiến sĩ có người đến thôn báo hỷ không? Có náo nhiệt không? ”