Chương 134: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Khương Mật ngoắc ngón tay bảo chàng tới gần một chút, ghé vào tai chàng nhỏ giọng nói: "Thiếp mơ thấy sau khi thi xong chàng cả ngày nhớ thương kết quả, không bảo trọng thân thể, sau đó kinh thành có mưa, đột nhiên chuyển lạnh, chàng bị bệnh, nhưng không coi trọng, sợ thiếp lo lắng còn giấu diếm, cảm thấy chỉ là bệnh vặt, vài ngày là đỡ, kết quả bệnh kéo dài trở nên nghiêm trọng, uống thuốc cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, chàng vẫn cố gắng chống đỡ tham gia thi đình, trước mặt Hoàng Thượng vừa hắt hơi vừa chảy nước mũi, kết quả như nào còn cần thiếp nói nữa không?”

Khương Mật càng nói càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xách lỗ tai chàng vặn một vòng.

Sao lại có kiểu người thế này?

Cho dù có an phận không chạy lung tung bên ngoài cũng không thể đảm bảo trước mỗi lần thi đều không xảy ra chuyện.

Nhưng mà giấc mơ này Khương Mật rất hài lòng, đã biết trước chàng có thể thi đình thì không cần cào tâm cào phổi chờ yết bảng, không cần biết đứng thứ bao nhiêu, dù sao cũng trúng rồi.

Vệ Thành nghe nàng nói xong căn bản không chú ý tới cái gì sinh bệnh, cái gì mà mất lễ nghi trước điện, chàng chỉ chú ý tới mình có tư cách tham gia thi đình.

Chỉ có trúng thi hội mới có thể tham gia thi đình do Hoàng thượng chủ trì.

Chàng... Trúng à?

Mấy ngày nay Vệ Thành rất cố gắng, nhưng chàng vẫn cảm thấy hy vọng của mình không lớn, nghe nói mình trúng, phản ứng đầu tiên không phải là mừng như điên, mà là kinh ngạc, không thể tin được, muốn nghe Khương Mật nói lại một lần, khẳng định lại một lần.

Khương Mật gật đầu nói là thật, "Thiếp lừa chàng làm gì? Cho nên nói chàng cứ an tâm chờ, tiếp tục đọc sách, đừng suy nghĩ lung tung, trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần bảo trọng, chú ý đừng để bị lạnh, có chút không thoải mái lập tức nói cho thiếp biết có nghe được hay không? ”

Vệ Thành làm sao còn khôn khéo cơ trí như bình thường, chàng ngồi ở trong phòng cười như một kẻ ngốc.

Nhìn thấy chàng cao hứng như vậy, Khương Mật lại nói: "Trong mộng thiếp còn thấy chàng viết bài, nhìn thấy vài lần. ”

"Ta đã viết những gì?"

Khương Mật buông tay nói không biết: "Thiếp không biết chữ. ”

Vệ Thành:...

Tầm quan trọng của việc biết chữ vào thời điểm này được thể hiện, nếu Khương Mật nhận chữ, thì đúng thật là không còn gì để nói. Đề thi đình trước khi công bố ra đại khái chỉ có một mình Hoàng Thượng biết, Vệ Thành cân nhắc, không muốn nghĩ đến chàng đã bỏ lỡ cái gì. Trên đời này làm người không nên quá tham lam, phản ứng đầu tiên của chàng chỉ là tim đập nhanh hơn một chút, nhưng bình phục lại rất nhanh, không biết cũng tốt, dựa vào bản lĩnh của mình, thi được bao nhiêu đều xứng đáng, không có gì phải chột dạ.

Có tư cách tham gia thi đình đối với chàng mà nói đã là vui mừng ngoài ý muốn, tệ nhất cũng có thể có được xuất thân đồng tiến sĩ, đã vượt xa dự kiến.

Vệ Thành lần đầu tiên đến kinh thành thi, không dám chờ mong quá nhiều.

Đã nghĩ rất có thể mình sẽ thi trượt.

Mới hai mươi mấy tuổi, thi rớt cũng chẳng có gì.

Ba năm trước chàng còn đang thi tú tài, một năm trước còn đang thi cử nhân, thế mà hiện tại đã chuẩn bị làm tiến sĩ lão gia, cả huyện Tùng Dương cũng chưa từng nghe nói có ai thi đậu tiến sĩ, nếu là vài năm trước, chàng có nằm mơ cũng không dám mơ đến chuyện như vậy.

Vệ Thành cầm tay Khương Mật: " Tới được bước này toàn bộ là nhờ Mật nương, nếu không phải hiền thê trợ giúp cho ta, nào có được ngày hôm nay? ”

Khương Mật để tùy ý chàng nắm, nói: "Lời này chờ thi đình xong rồi nói sau, trong khoảng thời gian chờ yết bảng chàng vẫn nên hảo hảo đọc sách, đừng suy nghĩ lung tung, ít ra ngoài. ”

Nhìn toàn thân chàng tràn đầy vui mừng, Khương Mật nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của chàng: "Ở trước mặt bạn đồng môn cũng đừng quá cao hứng. ”

Vệ Thành đóng cửa tự vui mừng một hồi, cao hứng đủ rồi liền cân nhắc mình đứng thứ bao nhiêu, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, đành chỉnh đốn tâm tình tiếp tục đọc sách luyện chữ. Cử nhân khác hoặc đang nghị luận về đề bài, hoặc đang lo lắng chờ đợi yết bảng. Quách cử nhân tự ngồi trong phòng buồn bực hai ngày rồi thả lỏng, nói trước khi về quê dù sao cũng phải đi ngắm nghía kinh thành phồn hoa một chút, rủ Vệ Thành ra cửa, Vệ Thành vẫn không đi theo hắn.

Quách cử nhân hỏi: "Vệ huynh đang chuẩn bị cho thi đình? Thi hội rất tốt hả? ”

"Còn chưa yết bảng, ai cũng có khả năng, nếu đã còn có khả năng, thì đây không phải là thời điểm ra ngoài du ngoạn, Quách huynh cảm thấy thế nào?"

" Vệ huynh hỏi ta? Ta không được, ngay cả trình độ bình thường cũng không thể phát huy, nào có cơ hội gì? ...... Nhưng Vệ huynh nói đúng, ta là không có, nhưng ngươi có hy vọng, đọc sách nhiều không sai." Quách Cử Nhân ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thật ra không tin tưởng lắm, hắn cảm thấy mình và Vệ Thành giống nhau, năm nay đều không có khả năng, tích lũy chút kinh nghiệm lần sau lại đến đánh một trận thì còn có thể, dù sao cũng chỉ phải chờ ba năm. Tuổi tác của hắn không lớn, Vệ Thành còn trẻ hơn.

Trong lòng nghĩ như vậy, lại không tiện nói ra, dù sao Vệ Thành còn chưa buông tha. Quách cử nhân hỏi thăm Phùng Lương một chút kinh thành có chỗ nào nhất định phải đi xem, hắn tự mình đi, chọn mua vài thứ mang về cho người nhà, đến quán trà nói chuyện cùng những cử nhân còn đang chờ tin tức, sau khi thi xong hắn thế nhưng lại kết giao được với mấy bằng hữu, còn muốn giới thiệu cho Vệ Thành.

Trận mưa khiến nhiệt độ trong kinh đột nhiên giảm xuống đến vào lúc này.

Khương Mật đã có chuẩn bị, vừa thấy thời tiết thay đồi đã cho Vệ Thành mặc xiêm y thật dày, còn thêm đệm giường, trà cũng đổi thành trà gừng. Mỗi ngày nàng đều hỏi Vệ Thành có không thoải mái không, có nghẹt mũi? Cổ họng có đau không? Có muốn hắt hơi không? Ngay cả nửa đêm cũng phải chú ý như chăm sóc Nghiên Mực vậy, Vệ Thành không biết, buổi tối Khương Mật phải tỉnh lại mấy lần, chỉ sợ sau khi ngủ chàng xoay người bị nhiễm lạnh.

Không thể bị lạnh, nhất định không thể bị lạnh, nếu không tình huống trong mộng sẽ xảy ra.

Nếu làm ra hành động khiếm nhã ở trên điện, khiến hoàng thượng cùng chư vị đại thần chướng mắt, tiền đồ thật sự sẽ kết thúc. Chỉ cần thất lễ trước ngự tiền, có khả năng vĩnh viễn sẽ không được tuyển chọn, vậy còn mưu cầu tiền đồ gì nữa?

Bản thân Vệ Thành không khẩn trương như vậy, chàng nói mình cũng là con nhà nông, từ thuở nhỏ chịu khổ lớn lên, thường xuyên giúp gia đình làm việc, thân thể so với người đọc sách bình thường tráng kiện hơn một chút. Bình thường quanh năm không bệnh được mấy lần, nếu không thoải mái thì nằm một chút là tốt, thuốc cũng không cần uống. Hiện giờ đã cẩn thận như vậy, càng không dễ bị bệnh.

Chàng cũng khuyên Khương Mật đừng quá khẩn trương, Khương Mật không nghe vào, có lẽ phải đến khi Vệ Thành hoàn hảo khoẻ mạnh vào cung, thuận lợi thi xong, bình an đi ra mới có thể thả lỏng.

Dưới sự căng thẳng như vậy, thi hội yết bảng.

Lần này cũng giống như lần trước, lấy ba trăm cống sĩ, Khương Mật lo lắng bên ngoài gió lạnh, đi ra sẽ bị người khác nhiễm bệnh, nàng cũng không cho Vệ Thành ra ngoài. Định bỏ ra mấy văn tiền mời người chạy vặt nhìn hộ một chút, chưa kịp làm, đã có người tới cửa báo hỉ.

Nói chúc mừng Vệ cử nhân trúng, xếp hạng một trăm chín mươi tám. Hiện tại chàng không còn là cử nhân lão gia, là cống sĩ, cống sĩ qua thi đình sẽ được ban cho xuất thân, cho dù chỉ ở tam giáp kém nhất, cũng là đồng tiến sĩ.