Chương 135: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Thi hội lấy ba trăm người, Vệ Thành xếp hàng một trăm chín tám, đếm ngược hay xuôi cũng phải tốn chút sức lực mới có thể tìm được, thứ hạng này thật sự rất khiêm tốn.

Nhưng dù là thế, chàng đã trúng.

Vô vàn cử nhân đến kinh thành thi cử, không nói đến các kỳ trước, chỉ tính riêng tân cử nhân đã gần hai ngàn người, triều đình phân ra gần hai mươi tỉnh, mỗi tỉnh một trăm người, tổng cộng gần hai ngàn, thêm cử nhân của các kỳ trước nữa, phải đến bốn năm ngàn người.

Con số này không hoàn toàn đúng, chỉ là tính toán của Vệ Thành.

Nói chung, nếu không trúng thi hương, nhiều người có thể thi cả đời m đến khi trúng tuyển. Hội thi thì khác, thứ nhất lên kinh thi thật sự rất phiền phức, thứ hai cho dù không lấy được xuất thân tiến sĩ, cũng có thể bắt đầu đi lên từ quan nhỏ địa phương, không cần phải hao tâm tổn sức ở chỗ này. Cho nên cử nhân trẻ tuổi có lẽ sẽ tham gia khoảng hai ba lần, không trúng thì từ bỏ .

Hai kỳ trước bị trượt cộng với tân cử nhân, ước tính khoảng năm ngàn, một số người trong đó vì nhiều lý do khác nhau không đến, thực tế ứng cử khoảng bốn ngàn.

Từ hơn bốn ngàn người lấy ba trăm, nhìn qua thì thấy tỷ lệ không quá cao, nhưng những người đã đến được đây ai cũng biết họ có trình độ như thế nào, vậy mà mười mấy người mới lấy một người, xác suất như vậy, có tên trên bảng vàng không thể nào không có bản lĩnh.

Tính ra chàng còn có thể thi được hạng một trăm chín mươi mấy, đã là đỉnh cao hiếm thấy.

Vệ Thành đã biết kết quả trước nhiều ngày, chàng không biểu hiện đặc biệt hưng phấn, cũng bởi vì như vậy, càng làm cho người Phùng gia và người đến báo hỷ phải nhìn lại, họ nghĩ thật không hổ danh là người làm đại sự, có thể bảo trì được bình thản .

Vệ Thành thưởng bạc cho người đến cửa báo hỷ, cũng nhận lời chúc mừng, đang muốn quay vào phòng, lúc này Quách cử nhân ra ngoài xem bảng đã về.

Cho dù trong lòng nhận định mình không có cơ hội, hắn vẫn đọc tên ba trăm người trúng một lần, biết đâu may mắn, vì thế ở thứ hạng một trăm chín mươi tám nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Quách cử nhân thiếu chút nữa lộn tròng mắt ra ngoài, hắn nhìn thật lâu, sau đó bị những người khác đẩy ra, sau đó vừa vặn gặp được mấy vị hữu nhân mới kết giao gần đây, thấy tinh thần hắn hoảng hốt thất hồn lạc phách, mấy người nhao nhao tiến lên an ủi, để hắn nghĩ thoáng một chút, ba năm sau lại đến.

Quách cử nhân không nghe vào.

Mấy vị bằng hữu không hiểu, bọn họ mới quen biết mấy ngày, cho tới bây giờ Quách cử nhân lúc nào cũng nói hy vọng xa vời, tới xem bảng cũng chỉ là ôm một chút may mắn cuối cùng, nếu vận khí bạo liệt vừa đúng lúc quan chủ khảo thưởng thức hắn, biết đâu...

Nếu chỉ là tâm lý ôm may mắn, lẽ ra có trượt cũng không nên biểu hiện như vậy.

“ Quách huynh làm sao lại đến mức mất mát như vậy?

"Đúng vậy, chúng ta cũng không có tên trên bảng giống như ngươi, vừa mới ước định ba năm sau lại đến, gặp ở chỗ cũ"

"Quách huynh, Quách huynh ngươi làm sao vậy? ”

Quách cử nhân đang hồi tưởng lại lúc lục soát thân thể xong có quan sai phát bài tử, bảo bọn họ đi tìm hào xá treo biển tương tự, hắn và Vệ Thành vừa vặn một trước một sau, lúc ấy có nhìn thoáng qua, tên viết trên bài tử hoàn toàn giống với tên vị cống sĩ thứ một trăm chín mươi tám. Không phải là trùng tên, mà chính là Vệ Thành.

"Các ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải bởi vì không có tên trên bảng vàng mac mất mát như vậy, ta chỉ làu không nghĩ tới vị đồng môn ở phủ học cùng lên kinh với ta lại lấy được. Ban đầu còn tưởng rằng mọi người cùng nhau trượt, đến cùng đến, đi cũng cùng nhau đi. Chưa từng nghĩ hắn lại thi tốt như vậy, lần đầu tiên thi hội đã lại có thể trúng, so với hắn ta hổ thẹn. Tên ngốc nghếch là ta đã uổng phí sống nhiều hơn hắn mấy năm, còn đọc nhiều hơn vài quyển sách.”

Sau khi thi xong thoải mái ra ngoài uống trà nói chuyện, những người như vậy phần lớn đều phát huy bình thường, tự biết mình khó trúng. Quách cử nhân biết mấy người này không có một ai thi đậu cũng rất bình thường, chỉ là bọn họ không nghĩ tới, hắn còn có bạn đồng môn cũng thi.

" Bạn đồng môn với ngươi? Đứng thứ bao nhiêu? ”

"Một trăm chín mươi tám."

"Thứ hạng này không tốt lắm."

"Vậy thì người ta cũng trúng, không mạnh hơn chúng ta thi rớt à?"

"Cũng đúng... Đúng rồi, ta nhớ rõ đã nghe Quách huynh nói qua, hắn cùng một cử nhân họ Vệ kết bạn cùng đi, còn nói Vệ cử nhân thi xong rồi vẫn còn đang đọc sách luyện chữ, không chịu ra ngoài, có phải hắn đã sớm đoán được mình có thể trúng hay không? ”

Quách cử nhân suy nghĩ một chút: "Thi xong ta hỏi hắn, hắn nói đã cố gắng hết sức, còn kết quả thì nghe theo mệnh trời, ta vốn tưởng rằng tình huống của hắn cũng giống ta , không ngờ... ta chưa nghĩ tới hắn lại trúng. ”

Mấy người kia nói muốn kết giao một chút, hỏi Quách cử nhân có thể tiến cử hay không.

Quách cử nhân dẫn bọn họ về viện tử Phùng gia, vừa đúng lúc đụng phải người đến báo hỷ cho Vệ Thành. Quách cử nhân dù sao cũng là bạn học của Vệ Thành ở phủ học, trước kia tình nghĩa không sâu, nhưng vì kết bạn lên kinh thành nên thân cận hơn rất nhiều, hắn mang theo người nói muốn giới thiệu cho Vệ Thành một chút, Vệ Thành không tiện cự tuyệt. Bọn họ tán gẫu vài câu, lúc này trong sương phòng có một tiếng bang, hình như có cái gì đó bị rơi, tiếp theo nghe thấy một tiếng ôi chao.

Vệ Thành thay đổi sắc mặt, chào hỏi mấy người rồi vội vàng trở về phòng.

Chàng đẩy cửa đi vào tìm Khương Mật, hỏi làm sao vậy?

Người ở trong phòng vẫn rất tốt, ánh mắt ý bảo chàng đóng cửa. Sau khi cửa đóng lại, Khương Mật trừng chàng một cái, đưa tay kéo người vào, thấp giọng nói: " Đã bảo chàng mấy ngày nay đừng đi đến chỗ đông người, nhỡ bị người ta lây nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ? ”

Vệ Thành bất đắc dĩ, đụng phải mấy người Quách đồng môn không thể hất mặt rời đi, chỉ muốn tán gẫu vài câu, nếu không người ta nhìn mình thành cái gì? Vừa được cống sĩ đã trở mặt không nhận người?

Cũng may Mật Nương thông minh, còn biết nháo ra động tĩnh để lừa chàng trở về phòng.

Vệ Thành đưa tay nâng cái ghế nàng vừa làm đồ, ngồi xuống, sau khi ngồi xuống ôm Khương Mật vào trong ngực, hôn.

"Ta trúng, ta thật sự trúng, lúc vào phòng thi ta còn lo lắng nếu quan chủ khảo coi trọng văn phong tinh tế, rất có thể ta sẽ thi trượt, thật sự tạ ơn trời phật."

Khương Mật chỗ hiểu chỗ không, hỏi: "Tiêu chuẩn không thống nhất hay sao? ”

Vệ Thành nói cái này phải xem sở thích của quan chủ khảo, bất kể là thi hương hay là thi hội, xếp hạng cuối cùng đều do chủ khảo quyết định l. Quan Chủ khảo là Hoàng Thượng bổ nhiệm, mỗi kỳ một người khác nhau, sở thích cũng khác. Có người thích văn phong nhã nhặn xinh đẹp, cũng có người thích đơn giản thực dụng, có người cấp tiến, có người tương đối bảo thủ. Một số sĩ từ ba năm trước không có tên trên bảng vàng, ba năm sau thử lại không chừng xếp hạng lại cao, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

"Lúc thi đình, Hoàng Thượng sẽ ra đề để mọi người trả lời rồi mới định xếp hạng? Cũng là dựa vào sở thích của Hoàng thượng giống như chủ khảo đại nhân sao? ”

Vệ Thành lắc đầu, cái này chàng không biết được.

Hoàng Thượng trong lòng nghĩ cái gì hạ nhân sao dám cả gan thăm dò rõ ràng?