Thi hội cũng giống như thi hương, có ba lượt thi, khác nhau ở chỗ trường thi kinh thành tốt hơn rất nhiều so với tỉnh thành, đối với thí sinh cũng nghiêm khắc hơn, kiểm tra trước khi vào phòng thi càng thêm cẩn thận, có một số sĩ tử đến từ địa phương nhỏ chưa từng thấy cảnh phô trương như vậy, còn chưa thi trong lòng đã nổi trống.
Tháng ba, phía bắc đã ấm lên, ít nhất là vào ban ngày không lạnh nữa, nhưng vẫn có không ít thí sinh tay chân lạnh toát.
Dù sao cũng là thi cử ở cấp cao, phần lớn khảo quan tới từ Hàn Lâm Viện, quan chủ khảo là Hoàng Thượng tự mình bổ nhiệm, nhất phẩm đương triều đại học sĩ. Học sĩ đại nhân uy danh đỉnh đỉnh, vừa xuất hiện đã đè ép đại đa số thí sinh.
Vệ Thành và Quách cử nhân cũng đang xếp hàng, lúc Quách cử nhân vừa mới ra khỏi cửa còn tốt, nhưng càng đến gần trường thi càng khẩn trương, lúc này không chỉ mười ngón tay hắn lạnh lẽo, mà trong đầu cũng trống rỗng, cảm thấy những đồ vật bình thường mình nhớ rất kỹ nay đột nhiên lại nghĩ không ra, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Hắn quay đầu lại nhìn Vệ Thành, phát hiện ra người bạn đồng hành trẻ tuổi vậy mà lại phấn khích, ánh mắt chàng đang phát sáng.
" Vệ huynh không khẩn trương sao?"
"Ta có khẩn trương."
“...... hoàn toàn nhìn không ra. ”
"Có lẽ là mong đợi nhiều hơn, từ khi biết chữ ta đã nghĩ liệu mình có bước đến được con đường này hay không, hôm nay giấc mơ trở thành sự thật, cho nên sự hưng phấn đã che mờ đi sự căng thẳng."
Quách cử nhân biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, ngậm miệng lại, tiếp tục xếp hàng. Lúc này hắn cảm thấy không tốt lắm, hắn nghĩ mình có thể còn phải khổ đọc thêm mấy năm nữa, lần này hi vọng thật sự xa vời.
Lúc đi người nhà cổ vũ hắn, nói người thi hương nhiều như vậy, trong tỉnh chỉ lấy một trăm, thi hội còn không phải dễ như trở bàn tay m? Dù sao thi hội thường sẽ lấy ba trăm người, so với thi hương tỷ lệ lớn hơn.
Quách cử nhân cũng từng tự an ủi mình như vậy.
Lúc này tận mắt nhìn thấy cử nhân từ các tỉnh thành tới thi hội, khí thế toàn thân rất khác với tú tài thi hương, ở giữa vòng vây của những người như này giết ra được một con đường sống, lấy được một vị trí cống sĩ trong ba trăm người đỗ, thật sự khó khăn.
Vệ Thành thấy tâm tình của hắn sa sút, nói với hắn một câu cuối cùng, khuyên đồng môn lấy lại tinh thần, cố gắng thử một lần. Đã đi tới bước này, chỉ có thể phát huy tốt nhất trong khả năng của mình, sau đó nghe theo mệnh trời.
Vệ Thành mang lòng tôn kính bước vào trường thi kinh thành, bắt đầu kỳ thi mà sau này nghĩ lại, chàng vẫn cảm thấy là gian nan nhất trong cuộc đời mình. Đại danh quan chủ khảo lần này chàng nghe nói qua, cũng chỉ là nghe nói qua, không hiểu sở thích của đối phương, càng không dám có bất kỳ hành vi tư lợi nào, dù có nghe được một ít lời đồn thì chàng cũng không đánh cuộc may mắn, chỉ kiên định xuất ra toàn bộ bản lĩnh văn chương của mình. Thi xong ba lượt thi hội, Vệ Thành cùng các cử nhân khác ra khỏi trường thi, chàng đợi ở bên ngoài một lát, đồng môn Quách Cử mới chậm rãi đi ra.
Quách cử nhân vô cùng không tốt, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, môi trắng bệch.
"Quách huynh có khỏe không? Trực tiếp trở về hay là đến y quán xem một chút? ”
Quách cử nhân nói hắn không sao.
Vệ Thành vẫn cảm thấy nên đi xem, khuyên nhủ: "Ta thấy sắc mặt huynh không tốt lắm. ”
"Thật không có việc gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi thôi."
"Vậy thì về nghỉ ngơi đi, ba lượt thi không dễ dàng, Quách huynh cảm thấy mệt mỏi cũng là bình thường."
Quách cử nhân tự biết mình, sự khó chịu của hắn không phải là thân thể, mà là trong lòng. Lúc trước bất kể là thi tú tài hay là thi cử nhân, sau khi ra khỏi phòng thi trong lòng hắn có nắm chắc không nhỏ. Lần này không vậy, hắn cảm thấy bài viết của mình rối tinh rối mù, tám chín phần là trượt. Khi đi trong lòng chỉ nghĩ đơn giản là mình đến được kinh thành, mở rộng thế giới quan, không nhất định phải trúng, nhưng bây giờ làm bài không được như ý vẫn cảm thấy uể oải.
Hắn luôn tự thấy học vấn của mình cũng phải tốt số một số hai ở địa phương. Còn bây giờ thì sao? Nhìn những cử nhân tràn đầy tự tin bên cạnh, hắn bị đả kích quá lớn.
Đột nhiên hắn có chút hiểu được Lâm huynh, Lâm huynh thi hương không trúng nản lòng mất nửa năm, hắn nghĩ có lẽ tinh thần mình cũng sẽ sa sút một thời gian.
Người so với người, quá đau lòng.
Quách cử nhân vừa đi vừa thở dài, một lát sau mới nhớ tới hỏi Vệ Thành thi như thế nào?
Vệ Thành nói đã cố gắng hết sức.
Quách Cử Nhân lại hỏi: "Có nắm chắc không? ”
Vệ Thành lắc đầu, nói không. Chàng vừa không biết sở thích của giám khảo, cũng không hiểu những cử nhân khác có thực lực như thế nào, hơn nữa nhiều người như vậy mà chỉ lấy có ba trăm, không có gì nắm chắc?
"Đi thôi, đừng nói ở chỗ này, trở về thu xếp một chút, ngủ một giấc dậy rồi chúng ta lại nói chuyện, chờ yết bảng cũng mất một thời gian."
Quách cử nhân tăng nhanh bước chân, cùng Vệ Thành trở về Phùng gia, bọn họ mới gõ cửa một cái, lập tức nghe được có tiếng bước chân, cửa viện rất nhanh mở ra, đứng ở bên trong cửa chính là Khương Mật l chờ đợi đã lâu. Thấy Vệ Thành thi xong trở về, Khương Mật Tâm hoàn toàn buông xuống, lui ra để bọn họ tiến vào, chờ hai người đều vào, lại một lần nữa đóng cửa viện lại.
"Tướng công đã về, có mệt không? Có đói không? Tắm trước hay ăn gì đó để lót dạ trước? ”
"Tắm rửa trước đi, ở trường thi mấy ngày, trên người có chút mùi rồi."
Khương Mật vào bếp đun nước, không bao lâu đã chuẩn bị xong nước tắm cho Vệ Thành, Quách cử nhân nhìn mà hâm mộ, so sánh với nương tử nhà mình, nghĩ đây mới là hiền thê. Khương Mật an bài toàn bộ việc vặt, Vệ Thành l chỉ cần an tâm đọc sách thi cử, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì khác. Tiền nhân nói cưới vợ phải cưới người hiền, thê hiền họa ít, thật sự là quá đúng.
Quách cử nhân vừa ngồi vừa hâm mộ, sau đó hắn cũng thu thập một chút, lúc này ăn không được gì, chỉ uống nước rồi đi ngủ.
Vệ Thành sau khi tắm rửa xong nằm xuống ngủ nửa ngày, đói mới tỉnh, tỉnh dậy nói muốn ăn, Khương Mật nấu cho chàng một chén trứng nước đường, nhìn chàng ăn một cách ngon lành, đang muốn lấy chén đi rửa, bị chàng giữ lại.
"Mật nương sao nàng không hỏi ta thi như thế nào?"
Khương Mật nói không cần hỏi.
Vệ Thành cười: "Không hỏi sao biết ta sẽ làm bài như thế nào? Nương tử hiểu ta như vậy hả? ”
Khương Mật ngồi trở lại bên cạnh chàng, đưa tay sửa vạt áo, vỗ phẳng, cài lại từng cái một, sau đó mới nói: "Cũng không phải như vậy, tướng công thi xong trở về tắm rửa xong liền đi ngủ, có một chuyện chàng không biết. ”
"Chuyện gì?"
"Hai ngày nay thiếp mơ một giấc mơ."
Vệ Thành vẻ mặt kinh hãi, chàng vừa mới tỉnh ngủ không lâu, vốn đang lười biếng, nghe nói như vậy lập tức ngồi thẳng lại: "Nằm mơ? Mơ thấy ta sao? Thật hay giả?" Điều này không phù hợp với cách thức xuất hiện thông thường của giấc mơ dự đoán, không phải chỉ có thể dự đoán vận rủi thôi sao.