Chương 132: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Trong thơ cổ có một câu rất đúng.

Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường. ( Sáng còn làm ruộng ở thôn quê, chiều đã được đứng trong cung vua)

Những người đọc sách m nếu thật sự có năng lực, sẽ rất nhanh có thể thay đổi địa vị, đừng nhìn hắn bây giờ còn là người bình thường, không chừng mấy tháng sau đã là hồng nhân trong kinh thành.

Phùng Lương làm chưởng quầy, tuy rằng có thể viết có thể tính nhưng không có học vấn gì, trước đó hắn thấy Vệ Thành cùng với Quách cử nhân còn trẻ đã trúng cử, mới nóng lòng đồng ý cho bọn họ mượn nhà. Hôm nay nghe nương tử nói đến thê tử của Vệ cử nhân, hắn cảm thấy ánh mắt của mình đúng là không tệ, khéo một hai tháng nữa trong viện nhà mình sẽ có một tiến sĩ lão gia.

Được tướng công chỉ điểm, Phùng gia nương tử chú ý quan sát Khương Mật, nàng thật sự chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện trong nhà, ngược lại rất biết khen ngợi chủ gia, luôn nói kinh thành tốt, dưới chân Thiên tử so với nơi khác thật sự yên bình.

Nếu hỏi ngược lại quê hương nàng ấy chẳng lec không yên bình?

Nàng lại nói rất tốt, chỉ là trên đường bắc thượng, đi ngang qua một số thành trấn, lúc dừng lại tiếp tế đồ thì xảy ra chút chuyện, rời nhà đi xa đúng là không dễ dàng, nhưng chặng đường này chỉ là hữu kinh vô hiểm.

Phùng gia nương tử lại bị chuyện nàng nói hấp dẫn, nên hôm nay nàng vẫn không hỏi thăm được rõ ràng.

......

Vệ Thành và Khương Mật ở kinh thành, khắp nơi đều vô cùng cẩn thận, lúc vừa đến Quách cử nhân m nói muốn chiêm ngưỡng phồn hoa của kinh thành, hỏi Vệ Thành có muốn đi ra ngoài một chút hay không, Vệ Thành trong lòng thì muốn nhìn xem dân chúng dưới chân Thiên tử sống thế nào, có phải tốt đẹp giống như mọi người ở quê mơ ước. Nhưng chàng nghĩ đến thể chất xui xẻo của mình, trong lòng có mong muốn đến đâu cũng cự tuyệt, nói muốn an tâm đọc sách mấy ngày.

Chàng khắc khổ dụng công như vậy, làm cho Quách Cử Nhân cũng ngượng ngùng lười biếng, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Hai người phần lớn thời gian đều nhìn nhau, thỉnh thoảng sẽ có chút tranh luận, lúc rảnh rỗi thì giảng bài cho Phùng Du, liền chớp mắt, tháng hai qua.

Tháng ba, quê nhà Hậu Sơn thôi đã cày xong ruộng, bắt đầu gieo mạ.

Bởi vì Vệ Thành, Khương Mật đều không ở nhà, nên hai người Vệ phụ và Ngô thị có chút bận rộn. Thứ nhất, trong nhà có không ít việc vặt, thứ hai còn có gia cầm gia súc, thứ ba là Nghiên Mực đã vượt qua thời kỳ trầm cảm khi nương đi vắng, gần đây rất hoạt bát hiếu động.

Hắn đã được nuôi dưỡng tốt từ ở trong bụng mẹ, thân thể so với hài tử nhà khác cường tráng hơn, tay chân cũng có khí lực, đã học được bò, bây giờ bò rất nhanh.

Ngô thị gần đây cũng không dám lơ là, trông nom chặt chẽ, sợ hắn va chạm hỏng người. Hai vợ chồng tam nhi tử của bà ở ngoài, thực sự tín nhiệm mới để lại nhi tử tám tháng cho bà chiếu cố, không chăm sóc tốt làm sao ăn nói với hai con.

Cũng bởi vì Nghiên Mực, việc Ngô thị có thể làm không nhiều được như trước, hành động của bà bị hạn chế. Định bỏ chút tiền thuê người giúp đỡ, nhưng bọn họ còn chưa đi mời, l nhà đại thúc công đã chủ động hỏi tới, bên kia là gia đình lớn, lực lượng lao động nhiều, giúp đỡ một chút là làm xong.

Mặc dù là thân thích, nhưng làm phiền người ta Ngô thị vẫn cảm thấy áy náy, muốn đưa tiền, bên kia không nhận, Ngô thị đành phải làm một bàn đồ ăn ngon để cảm tạ.

Lúc trong nhà đang ăn uống náo nhiệt, mọi người nói tới Vệ Thành: "Tính ngày thì Tam Lang chắc là đến kinh thành rồi chứ nhỉ? ”

"Vừa qua năm mới đã đi, chắc là đến rồi."

"Ta chỉ mới nghe nói là nơi này của chúng ta cách kinh thành rất xa, cũng không biết xa bao nhiêu, cũng không biết bọn họ một đường bắc thượng có yên bình hay không."

Ngô thị khoát tay: "Hắn đi một mình ta còn lo lắng đề phòng, nhưng có nương tử hắn đi theo thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. ”

"Sao vậy? Khương thị có thần thông à? Ngươi tin nàng như vậy! ”

"Trong thôn mọi người đều nói con dâu ta sinh ra đã mang phúc, là mệnh vượng, vượng phu gia. Nếu đã vậy, có nàng cùng đi ta còn lo lắng cái gì? Kiên định ở nhà chăm sóc cháu trai, chờ người trở về. ”

Có người hỏi khi nào thì trở về?

"Thi hội xong nếu rớt thì sẽ sớm về, ngày yết bảng mà không thấy tên mình trên đó thì có thể khởi hành về nhà ngay. Nếu như thi trúng, còn phải thi thêm một lần nữa, thi ở ngự tiền, Hoàng Thượng trực tiếp ra đề, nếu đi tới bước này, khi nào trở về thì ta không biết. ”

“Tam Lang không nói đại khái với ngươi à?”

"Hắn nói sớm thì trong tháng năm, muộn thì có khả năng đến tháng bảy tháng tám, chuyện này khó nói."

Qua năm mới đã đi, lâu như vậy mới có thể trở về, cũng thấy giày vò người ta.

"Hai vợ chồng già các ngươi ở nhà chờ không thấy gấp gáp à? Từ khi Tam Lang ra khỏi cửa trong lòng ta lúc nào nhớ thương, luôn nghĩ xem hắn đi tới đâu rồi, đến kinh thành chưa, sau khi đến kinh thành có tìm được chỗ dừng chân không, còn có bao lâu nữa thì thi, có làm được bài không... Đã nghĩ là không ngồi yên được, vô cùng sốt ruột. Ngươi nói xem Vệ gia chúng ta mấy đời nay đều là hộ nghèo nông thôn, đừng nói đến trạng nguyên bảng nhãn, ngay cả cử nhân cũng mới có người đầu tiên, Tam Lang còn có thể tiến thêm một bước là tốt rồi, vậy chúng ta cũng có thể cao hứng một chút. ”

Ngô thị gật gật đầu, ai nói không phải chứ. Nhưng nói là nói vậy, người đi thi là hắn, người ở nhà cũng chỉ biết sốt ruột xuông.

Lúc Vệ Thành vừa mới đi, mấy ngày sau đó Ngô thị cũng nhớ thương, bà và Nghiên Mực cùng nhau nhớ, nhưng thời gian dài trôi qua, từ từ rồi cũng sẽ trở lại bình thường, m nên làm cái gì thì làm cái đó, ngẫu nhiên nhớ tới thì sẽ tính toán xem hai người đã rời nhà bao lâu, nghĩ xem bọn họ đang làm cái gì. Nhớ con dâu từng nói, sau khi nàng đi, thà rằng Nghiên Mực quên mất người mẹ vô trách nhiệm như nàng, đừng khóc mà làm hỏng bản thân mình.

Ngô thị nhìn tiểu tử mập mạp trong ngực.

Hắn náo loạn một thời gian, hiện tại chắc là đã quên nương, cho dù không quên, cũng không nhớ thương nữa.

Hắn hiện tại là một tiểu tử mập mạp hoạt bát hiếu động chỉ không chú ý một chút thôi là sẽ bò loạn khắp nơi.

Có thể ăn có thể ngủ có thể giày vò người, cuộc sống vô cùng vui vẻ.

Khương Mật sau khi ổn định ở kinh thành cũng rất nhớ thương nhi tử ở quê nhà. Gần đây cũng không mơ, phương diện an toàn nàng yên tâm, nhớ nhung lại không đè nén được, có đôi khi vừa làm việc vừa thất thần, có đôi khi không ngủ được, lại không dám lộn xộn, sợ mình lăn qua lộn lại làm ầm ĩ đến tướng công, chỉ vài ngày nữa chàng sẽ phải tham gia thi hội.

Trước đó Khương Mật đã cùng chàng trải qua thi hương, đã có kinh nghiệm, vẫn chuẩn bị như trước, sau khi đã đầy đủ tất cả, mùng chín tháng ba, nàng đưa Vệ Thành đến cửa nhà, nhìn chàng và Quách cử nhân cùng nhau đến trường thi nội thành, kỳ thi mùa xuân quyết định vận mệnh của vô số sĩ tử cứ như vậy bắt đầu.