Chương 129: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Đường đi thật ra cũng không có gì thú vị, mục đích cuối cùng của đoàn xe là đi kinh thành, ngoại trừ cách một đoạn thời gian sẽ dừng lại nghỉ ngơi tiếp tế nước và lương khô, có thể xuống xe đi dạo, thời điểm khác bọn họ hầu như đều ở trên xe.

Lúc đầu còn biết là mấy ngày, thời gian dài Khương Mật cũng không còn nhớ rõ là bọn họ đã đi bao lâu, lúc xe ngựa dừng lại mọi người sẽ xuống xe nói chuyện, bấy giờ mới có thể hỏi ngày tháng.

Đầu tháng một rời nhà, giữa tháng đến Túc Châu, tạm dừng hai ngày rồi khởi hành đến kinh thành, đoàn xe đi bảy tám ngày, nói là còn nửa ngày nữa là có thể đến Than Đá thành, lúc này Khương Mật đang ngủ trong xe ngựa, nằm mơ.

Giấc mộng so với những lần trước khiến nàng tức giận hơn nhiều, sau khi tỉnh lại mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh.

Vệ Thành lật sách, cảm giác có một đạo ánh mắt đâm vào người mình, chàng dừng lại nhìn sang bên cạnh, lộ ra biểu tình buồn cười.

Khương Mật còn đang tức giận, chàng lại nở nụ cười.

" Chàng cười cái gì?

Vệ Thành đưa tay sờ sờ mặt nàng, Khương Mật cũng giơ tay lên sờ một chút. À, vừa rồi lúc ngủ tựa vào trên xe, trên mặt đè ra một dấu ấn. Khương Mật vỗ vỗ móng vuốt của Vệ Thành duỗi tới, tiếp tục nhìn chằm chằm chàng.

Lần này đến phiên Vệ Thành hỏi ngược lại hỏi nàng đang nhìn cái gì?

"Tướng công đẹp trai như vậy, thiếp nhìn thêm một chút thì sao?"

Vệ Thành bất đắc dĩ, hỏi nàng rốt cuộc làm sao vậy.

Khương Mật liền vươn tay nâng mặt chàng lên, nhìn chằm chằm nói: "Đều do các người không ngừng nói đến Than Đá thành, thiếp vừa ngủ liền mơ thấy chàng bị con gái thương nhân trong thành coi trọng cho người trói lại. Thiếp tìm tới cửa còn bị người đánh ra, cáo lên nha môn cũng không cướp lại được tướng công của thiếp. Chàng không biết gia đình trong giấc mơ bá đạo như thế nào đâu.”

Xe ngựa không cách âm, phải nói nhỏ, Khương Mật sợ mình có nhỏ giọng đến đâu cũng sẽ bị người đáng xe nghe được, dứt khoát nháo Vệ Thành một trận như vậy.

Bên ngoài người đánh xe nghe thấy, một trận cười ha ha.

Hắn cất tiếng nói: "Đúng thật là trong Than Đá thành có một thương nhân giàu có, làm việc rất bá đạo, nghe nói nhà hắn cũng có một tiểu thư, đến tuổi gả chồng, Vệ cử nhân bộ dáng tốt tiền đồ rộng lớn, không chừng thật sự bị coi trọng cướp đi làm con rể.”

Người đánh xe nói xong, Khương Mật cắn một cái trên mặt Vệ Thành, để lại một dấu răng cho chàng.

"Bộ dáng tốt đúng không? Để thiếp xem chàng làm thế nào xuống xe trêu hoa ghẹo nguyệt. .”

Vệ Thành trở tay sờ dấu răng trên má trái, bất đắc dĩ nói: "Ta đã bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt? trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải dùng như vậy. ”

Khương Mật nhất thời hứng khởi gặm chàng một miếng, nhìn còn cảm thấy rất hài lòng, nghĩ thầm trên mặt có dấu răng không thể xuống đường. Vào thành cũng phải thành thành thật thật đợi trên xe. Nàng còn gọi người đánh xe một tiếng, dặn dò không được nói cho người khác biết trong xe này ngồi là cử nhân lão gia lên kinh đi thi. Nếu không vạn nhất thật sự bị cướp đi làm con rể thì sao?

Người lái xe cười đến đau bụng, nói trong mộng đều là ngược lại, cử nhấn nương tử khẩn trương quá mức.

"Ta vốn cũng không tin, nhưng ngươi cũng nói thương nhân giàu có trong thành không nói lý lẽ, trong phủ thật đúng là có tiểu thư khuê các, vậy vẫn nên cẩn thận một chút. Đợi lát nữa đến nơi ngươi cứ giả vờ như trong xe không có người, mặc kệ chúng ta, hai chúng ta không đi xuống nữa, đi qua rồi nói sau. ”

"Thật là không xuống?"

"Sao ta nói thì không tính? Được, tướng công ta chính miệng nói với ngươi? ”

Khương Mật hung dữ lườm Vệ Thành một cái, ánh mắt ý bảo chàng nói.

Vệ Thành:...

Chàng cảm thấy giấc mộng này có chút hung tàn, nương tử vừa tỉnh lại quả thực biến hoá quá lớn.

Bình thường Khương Mật ôn nhu dịu dàng, mọi việc đều do chàng làm chủ, bây giờ nàng hung dữ, Vệ Thành lại không dám làm trái, quyết đoán nhận sợ, phân phó người đánh xe làm theo lời Khương Mật nói.

Người đánh xe: ...

Được rồi, nếu cử nhân lão gia đã nói như vậy.

Không xuống xe thì không xuống xe, dù sao chỉ là tiếp tế một chút, cũng không dừng lâu.

Dấu răng in lên mặt, Vệ Thành cũng chỉ giơ tay lên sờ một cái, không tức giận.

Vốn dĩ chàng đang đọc sách, bây giờ hoàn toàn buông xuống, hứng thú nhìn Khương Mật.

Khương Mật lộ ra bộ dáng siêu hung dữ của mình , dám nói nhưng không dám nhìn, mới bị chàng nhìn chằm chằm một lát đã mềm nhũn xuống. Với cả trong mộng tướng công là bị cướp đi, không phải tự nguyện, vậy nên sự tức giận của nàng mới dịu đi một chút, nghĩ đến việc quan lại địa phương cấu kết với phú thương giàu làm việc bá đạo không ai quản được, Khương Mật hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng vươn ngón trỏ chọc chọc lên dấu răng nhỏ mình gặm ra, hỏi: " Chàng nhìn cái gì chứ? Còn không phải là tại khuôn mặt này! ”

Vệ Thành cười một tiếng.

Thấy Khương Mật nhíu mày, mới ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Mật nương nàng vó biết vừa rồi nàng giống cái gì không? ”

Ánh mắt Khương Mật nhướng lên, ý bảo chàng nói.

Vệ Thành đè giọng xuống thấp hơn một chút: "Giống như gà mái mẹ xù lông bảo vệ gà con. ”

Chàng nhớ lại, hồi Mao Đản hơn ba tuổi, một lần thèm ăn, nên lẻn vào chuồng gà tìm trứng. Nhưng trong ổ gà không có trứng, không có thì thôi đi nhưng không, hắn còn ngồi vặt lông đuôi gà, chọc giận gà mái, bị nó đuổi theo mổ... Lúc đó Vệ Thành nghỉ tuần ở nhà, đang muốn nhanh chóng chép xong sách cho thư quán để lấy tiền công, nghe được tiếng động mới đi ra ngoài nhìn, con gà mái bình thường đi đường lắc lư chậm chạp bây giờ siêu hung dữ, vừa đuổi vừa mổ khiến Mao Đản la toáng lên.

Cho tới bây giờ Khương Mật đã nuôi không biết bao nhiêu con gà rồi, Vệ Thành hình dung như vậy, nàng ngay lập tức liên tưởng đến bộ dáng gà mái xù lông, tức giận vặn chàng một cái.

Sắp đi ngang qua Than Đá thành, chàng còn có nguy có bị cướp đi, thế mà vẫn còn có tâm tư nói đùa.

Người đánh xe không nghe thấy hai câu phía sau, cảm thấy Vệ cử nhân cùng cử nhân nương tử có chút thân thiết. Có lẽ tuổi còn trẻ, không giống như những cử nhân lão gia hắn đã gặp qua trước kia, người nào cũng nghiêm túc.

Xe ngựa tiến vào Than Đá thành, dừng lại trước cửa khách điếm mà thương đội quen thuộc, vừa để nghỉ ngơi vừa để tiếp tế thêm đồ đạc. Bạn đồng môn của Vệ Thành xuống trước, nhìn thấy cửa xe ngựa bọn họ còn chưa mở, thì đi tới, gọi Vệ huynh.

Vệ Thành còn chưa đáp lời, người đánh xe đã vội vàng nói lúc chưa tới Than Đá thành cử nhân lão gia đã dặn dò là mình đọc sách mệt mỏi, muốn ở trong xe ngủ một lát, đừng gọi.

" Thế à?"

Bạn đồng môn quay qua nói chuyện với những người khác trong thương đội, không đợi Vệ Thành nữa.

Trong xe, Khương Mật thoáng thở phào nhẹ nhõm, lòng nghĩ nếu không có gì ngoài ý muốn thì cửa ải này coi như vượt qua. Thương hộ giàu nhất Than Đá thành họ Tống, Tống gia trước kia làm gì Khương Mật không biết rõ lắm, dù sao thì cũng là dựa vào bán than mà phất thành hào phú một phương. Tục ngữ nói rất hay, có tiền có thể sao khiến ma quỷ, bọn họ đã chuẩn bị tốt từ trên xuống dưới, ở cả hai giới hắc bạch đều có chỗ dựa vững chắc, Tống gia ở Than Đá thành nghiễm nhiên là thổ hoàng đế, bây giờ đụng phải bọn họ, chỉ có thể ăn thiệt, không đòi được công đạo, còn có thể làm chậm trễ chính sự.