Chương 130: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Nhưng mà một nhà phong quang đắc ý như vậy, sao lại đến mức đi cướp rể?

Nhà này có không ít cô nương, nhưng lại chỉ có một người đi ra từ trong bụng phu nhân, bộ dáng đích nữ không xấu, chỉ có tính tình cực xấu, từng đánh người ta sống dở chết dở ngay trên đường, kiện lên nha môn cũng không động được vào nàng. Tống tiểu thư thích nghe thuyết thư, hí kịch, nhất chuyện tiểu thư nhà phú quý và người đọc sách tài hoa tuấn tú thanh bần, những người kể chuyện hay hát khúc ở Than Đá thành sau khi thăm dò được sở thích của nàng, biên soạn được không ít câu chuyện mới mẻ... Tống tiểu thư thích người đọc sách có tướng mạo đẹp như Phan An, Vệ Thành vẻ bề ngoài tuấn tú, tuổi còn trẻ đã trúng cử, vừa vặn đụng phải lưỡi dao.

Ở trong mơ, do chàng ngồi trong xe ngựa quá lâu, xuống xe đi vài bước, bị Tống tiểu thư đang ở bên cạnh nghe thấy tiếng động nhấc rèm lên nhìn thấy, cứ như vậy gặp phải một đào hoa kiếp.

Nếu đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, Khương Mật sao có thể thả người xuống xe. Sau khi vào thành, nàng liền nắm chặt tay Vệ Thành, không cho chàng lộn xộn.

Quả nhiên, thương đội dừng lại không lâu, còn chưa chuẩn bị xong, đã thấy đỉnh kiệu tám khiêng điêu khắc hoa văn sơn đỏ nạm vàng khảm ngọc lộng lẫy đi qua, có gia đinh ở phía trước mở đường, còn có bốn nha hoàn đi theo kiệu. Lúc đi ngang qua trước cửa khách điếm, người ngồi trong kiệu có lẽ nghe thấy động tĩnh của thương đội, giơ tay vén rèm lên nhìn thoáng qua, ánh mắt nàng dừng lại trên lưng bạn đồng môn của Vệ Thành trong chốc lát, đợi thấy được mặt chính diện, thì thất vọng buông rèm xuống.

Họ Quách, lớn hơn Vệ Thành mấy tuổi, hắn cũng đã từng nghe thấy tiếng tăm của Tống gia, sợ hãi quay đầu lại nhìn, thấy một cỗ kiệu tám người nâng cực kỳ xa hoa, mi tâm hắn thắt chặt.

"Ta nhớ rõ phải là quan viên tứ phẩm trở lên trong triều mới được ngồi kiệu bốn người nâng, thứ dân chỉ có thể dùng kiệu hai người, ngoại lệ duy nhất là lúc đón tân nương tử."

Quách cử nhân vừa dứt lời, đã có người ngăn cản bảo hắn đừng nói nữa.

Chọc không nổi, người vừa đi qua ai cũng không thể trêu vào.

Người địa phương nhìn thấy hắn đi cùng thương đội bắc thượng, ăn mặc như thư sinh, đoán được hắn là cử nhân lên kinh đi thi, thay hắn đổ mồ hôi. Thật may mắn là hắn có một khuôn mặt phóng khoáng, mày rậm mắt to rất có tinh thần, nhưng không được coi là tuấn tú, ít nhất không phải là loại hình Tống tiểu thư thích. Nếu không làm sao còn có thể đứng đây mà nghị luận kiệu nhà nàng? Sớm đã gặp rắc rối.

" Ngài nên nói ít đi hai câu, cho ngựa ăn, bổ sung nước và lương khô xong thì nhanh chóng lên đường đi thôi."

Quách cử nhân không hiểu được tại sao lại nói thế, mới hỏi thăm là chuyện gì?

Dân chúng đứng xem náo nhiệt không dám nói nhiều, chỉ khuyên bọn họ sớm rời khỏi Than Đá thành.

Những động tĩnh bên ngoài Vệ Thành và Khương Mật cũng nghe thấy, Khương Mật ôm cánh tay nam nhân, dán vào bên tai anh nói: "Có nghe không? Tiểu thư người ta là cưỡi kiệu lớn tám người nâng, trên kiệu nạm vàng khảm ngọc, lấp lánh rung động, nếu vừa rồi chàng xuống xe đi hai vòng, đêm nay cứ đợi làm tân lang đi, ngày mai chính là con rể cưng của đại phú Tống gia Than Đá thành." Khương Mật từng câu từng chữ từ kẽ răng vắt ra, thanh âm đè xuống cực thấp, ngoại trừ Vệ Thành ở bên cạnh nàng ra thì không ai nghe thấy.

Vệ Thành biết nàng đang trút giận, cũng lười giải thích, cũng không đi thề thốt gì, chỉ ôm nàng hôn, hôn đến khi đầu óc nàng mơ mơ hồ hồ, không còn hơi sức đâu để ý đến những chuyện này nữa, đến nói cũng nói không nên lời, thở cũng không thở nổi.

Khương Mật thuận tay đấm chàng hai cái, bấy giờ Vệ Thành mới buông người m ra, sau đó thì thầm ở bên tai nàng: " Còn đang ở trong xe ngựa, nhỏ tiếng một chút. ”

Lúc nãy tim Khương Mật như muốn nhảy ra ngoài, sợ xảy ra chuyện chẳng lành, không chú ý tới Vệ Thành cũng đang rất khẩn trương, lúc này lỗ tai chàng vẫn đỏ, chỉ là bị che đi nên nàng không nhìn thấy.

Vệ Thành giả vờ bình tĩnh, chàng muốn lấy sách ra đọc, bị Khương Mật đè tay lại.

"Chuyện thiếp vừa nói với chàng, chàng không có ý nghĩ gì à?"

"Ý nghĩ? Có. ”

“......”

"Đừng tức giận, nghe ta nói. Ta nghĩ tác phong làm việc của nhà này quá mức bá đạo, không để quy củ của triều đình vào mắt, trước kia không biết đã hãm hại bao nhiêu người, cũng không biết bao lâu nữa mới bị thu thập." Vệ Thành trong lòng tự biết mình, biết hiện giờ không động được vào Tống gia, chờ sau này có cơ hội, xem có thể động vào một chút hay không. Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, Tống gia dám có tác phong như vậy, phía trên tất có người che chở, nhổ được củ cải kiểu gì cũng kèm theo bùn.

Nghe chàng nói như vậy, trong lòng Khương Mật thoải mái, lẩm bẩm, " Không nhìn xem đây là nơi nào. Sao chàng lời gì cũng dám nói thế? ”

"Ta chỉ thì thầm bên tai Mật Nương, ai nghe thấy được?"

"Vẫn nên cẩn thận một chút."

......

Thương đội không ở lại Than Đá thành, tiếp tế xong thì chuẩn bị khởi hành, chờ ra khỏi thành, Khương Mật mới thả lỏng, nghĩ thầm cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này. Hồi tưởng lại hồi trước, khi rời khỏi nhà nàng vẫn còn hơi do dự, luyến tiếc Nghiên Mực, nghĩ đến chuyện rời xa nhi tử mấy tháng nàng thực sự đau lòng khó nhịn, nhưng làm nào Tam Lang đi thi cũng không yên ổn , Khương Mật mới cắn răng hạ quyết tâm đi theo.

Lần này lại một làm nữa chọn đúng.

Nếu nàng không đi, thì ngày hôm nay, tướng công sẽ biến thành tướng công của người khác. Tiểu thư nhà kia coi trọng muốn cướp người đi, căn bản là không quan tâm nam nhân đó đã thành thân hay chưa, dù đã thành thân nàng cũng có thể bắt ngươi viết ra hưu thư, chẳng là chuyện lớn gì.

Nếu nàng không đi theo, ở nhà mơ thấy chuyện này, có lẽ sẽ sụp đổ không gượng dậy được.

Lúc trước tâm tình quá căng thẳng, bây giờ được thả lỏng là cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Khương Mật buồn ngủ, hơn nữa xe ngựa lung lay lắc lư đến mức nàng càng muốn ngủ. Thấy nàng cố gắng tỉnh táo, nhưng đôi mắt sắp mở không nổi nữa, Vệ Thành đưa tay ôm người vào trong ngực mình.

"Mệt thì ngủ một lát, đừng chống đỡ."

Khương Mật tìm một vị trí thoải mái dựa vào, sắp ngủ lại nhớ tới, mơ mơ màng màng hỏi: "Tướng công chàng đã bao lâu không ngủ? ”

Vệ Thành vỗ vỗ bả vai nầng: "Ngủ đi, ta còn chưa buồn ngủ. ”

Vừa rồi nghe nói đến tác phong bá đạo của Tống gia Than Đá thành, trong lòng chàng nhớ kỹ, nhiều lần suy đoán quan viên địa phương tham nhũng đến mức nào mới có thể làm như không thấy những hành vi ngang ngược này, thậm chí có dân chúng cáo tới cửa nha môn còn bị đánh trượng đuổi về.

Thương đội này đi lại giữa Túc Châu và kinh thành cũng không phải một chuyến hai chuyến, chàng có lòng muốn tán gẫu với người đánh xe vài câu, thấy Mật nương dựa vào mình ngủ say đành thôi, sợ đánh thức nàng, chờ lần sau dừng lại rồi nói.

Từ Túc Châu đến Than Đá thành đi mất tám ngày, từ Than Đá thành tiếp tục đi về phía bắc mười mấy ngày là đến kinh thành.

Trên đường có một ít phiền toái nhỏ, trong thương đội có người bị bệnh, hay là chuyện bánh xe bị lún trên đường vì phía bắc tuyết rơi rất dày... Cũng may chỉ là chút chuyện nhỏ, kinh nghiệm đi đường xa của thương đội này thập phần phong phú, lâm vào tình cảnh khó khăn gì cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, một đường hữu kinh vô hiểm, coi như yên bình.