Khương Mật cùng Vệ Thành đến cửa hàng bán mứt trái cây, chọn mấy thứ, nhờ chưởng quỹ cẩn thận gói lại mang đến Lâm gia. Vẫn là tẩu tử Lâm gia mở cửa, thấy là bọn họ, cười nói mời người vào.
Vừa vào sân thì thấy có một lão thái thái đang ngồi đóng giày, còn có một đứa bé không lớn lắm ngồi xổm trên mặt đất chơi đá.
"Đó là mẹ chồng ta, còn có con trai ta Lâm Hồng."
Tẩu tử Lâm gia bảo con trai tới chào, Vệ Thành bọn họ cũng hỏi thăm lão thái thái, Khương Mật đem mứt trái cây trên tay đưa cho tẩu tử Lâm gia, nói bọn họ đi qua Túc Châu nên đến xem.
"Vệ huynh đệ có tâm, chỉ là không đúng lúc, tướng công nhà ta không ở nhà." Tẩu tử Lâm gia dẫn hai người vào nhà chính, mời bọn họ ngồi xuống, pha trà nóng, sau đó nàng cũng ngồi ở một bên, hỏi Vệ Thành có phải chuẩn bị đến kinh thành thi không? Là kỳ thi mùa xuân đúng không?
Vệ Thành gật đầu, nói không có đoàn xe từ huyện Tùng Dương xuất phát đi kinh thành, nên mới đặc biệt chạy tới phủ thành, thứ nhất là muốn xem gần đây có thương đội lên kinh hay không, muốn đi theo, thứ hai là cũng muốn thử vận khí, không chừng có bạn bè chờ ở đây, vừa vặn kết bạn đồng hành.
Tẩu tử Lâm gia hâm mộ, nói: "Năm ngoái Vệ huynh đệ cùng tướng công ta lên tỉnh thành thi hương, mới chỉ có nửa năm, ngươi bây giờ đã là cử nhân lão gia, hắn vẫn là một tú tài nghèo khó. ”
Khương Mật ngồi xuống một chút, kéo tay tẩu tử Lâm gia, nói: "Tẩu tử mà nói như vậy, lần sau chúng ta không dám đến nhà nữa đâu. Nhớ lúc trước tướng công nhà ta thi viên tới bốn lần, mới lấy được tú tài. Thi cử vốn có rất nhiều biến số, ngươi nên tin tưởng Lâm đại ca một chút, cổ vũ hắn nhiều hơn. ”
"Đệ muội ngươi không biết, không phải là ta không cổ vũ hắn, mà là bản thân hắn chán nản. Lúc trước tướng công ta mới thi viện là được luôn tú tài nhất đẳng, sau đó vào phủ học, phong quang đắc ý. Khi đó hắn cảm thấy khoa cử không quá khó khăn, nói tiếp theo sẽ cố gắng tranh một cái công danh cử nhân, kết quả ngươi nhìn xem hắn học ở phủ học bao nhiêu năm? Tính cả năm trước đã hai lần thi trượt cử nhân, từ sau khi hắn vào phủ học, bạn đồng môn trúng cử không được mười người cũng phải có tám người, so sánh với người khác, trong lòng hắn khó chịu, trước đó còn tức giận nói thi lại không được sẽ từ bỏ, ta còn không biết sao? Hắn là sợ thi không được bị đuổi ra khỏi phủ học. ”
Phủ học chỉ tuyển nhất đẳng tú tài, nhưng không phải chỉ cần là nhất đẳng tú tài thì nhất định có thể vào, nếu ở phủ học đọc sách nhiều năm mà không tiến bộ, khiến học quan thất vọng bị đuổi ra ngoài cũng không phải là không có khả năng, dù sao cũng là nơi tốt rất nhiều người sứt đầu mè trán cũng muốn chen vào một chân.
Lâm đồng môn l là học sinh phủ học, nếu bởi vì nhiều lần thi không trúng bị ép đi huyện học sẽ rất mất mặt, hắn nghĩ đến khả năng này, khó trách uể oải nàn chí.
Nếu là chuyện khác, Khương Mật còn có thể giúp đưa ra chủ ý, loại chuyện này, nàng không tiện nói gì.
Nàng quay đầu nhìn về phía Vệ Thành, Vệ Thành suy nghĩ một chút, nói: "Ba năm liên tục thất bại trong kỳ thi viện, lúc ấy ta cũng bị rất nhiều người chê cười, bản thân cảm thấy vô cùng mất mặt, từng có ý niệm bỏ không học nữa, nhưng được cha mẹ hiền thê khuyến khích, cắn răng kiên trì mới có hôm nay. Lâm huynh có dã tâm có tham vọng nhưng liên tục thi trượt, uể oải ảo não thực sự là bình thường, tẩu tử và Lâm huynh phu thê một thể, cổ vũ hắn nhiều hơn, sẽ có lúc khổ tận cam lai. ”
Cho dù Lâm đồng môn ngoài miệng nói không đọc, trong lòng không nghĩ như vậy, chỉ là không nhịn được, cảm thấy mất mặt.
Bản thân hắn còn như thế, đừng nói đến tẩu tử Lâm gia.
Nam nhân nhà mình lúc trước không tốn bao nhiêu khí lực đã thi đậu tú tài nhất đẳng, nói rõ cái gì? Nói rõ là hắn có bản lĩnh, tẩu tử Lâm gia sao cam tâm chỉ làm một tú tài nương tử? Một lần hai lần không trúng nàng đúng là có mất mát trong lòng, nhưng nàng không hề nghĩ tới việc buông tha chuyện này. Lúc này nghe Vệ Thành nhắc tới kinh nghiệm thi viện lúc trước của chang, tẩu tử Lâm gia càng thêm kiên định ý niệm trong đầu, cảm thấy không thể để nam nhân lăn lộn như vậy. Năm ngoái từ học đường trở về, hắn vẫn còn có thể đọc sách luyện chữ, hai tháng gần đây ngay cả sách hắn cũng không lật qua, nếu không ở nhà ngủ thì là cùng người khác ra ngoài ăn rượu thưởng trà, tựa như biến thành người khác.
Vệ Thành ngồi ở Lâm gia nửa canh giờ, không đợi Lâm đồng môn trở về, đứng dậy cáo từ.
Trên đường trở về khách điếm, Vệ Thành hỏi Khương Mật nghĩ như thế nào?
“Chuyện của Lâm đại ca sao?”
Vệ Thành lắc đầu, hỏi nàng lúc gả đến Vệ gia nghĩ như thế nào? Biết rõ tướng công của mình là một kẻ xui xẻo nhiều lần thi không trúng, trong lòng có phải cũng vô cùng thất vọng hay không? Có sợ chàng cả đời cũng không thi được tú tài hay không?
Khương Mật nghiêm túc hồi tưởng lại một phen, thưc ra nàng không nhớ rõ lắm suy nghĩ hai ba năm trước của mình, đại khái là nàng chỉ muốn được gả ra ngoài, tốt xấu gì cũng là do mình quyết dịnh, so với việc bị mẹ kế nắm trong tay tốt hơn nhiều. Về phần nói trượng phu có thể thi đỗ tú tài hay không, ngay từ đầu nàng cũng không cố chấp, nhìn chàng liều mạng như vậy mới bị dẫn dắt theo. Lúc mới thành thân, Khương Mật thậm chí còn nghĩ tới việc nếu thi không được, người đọc sách vẫn có biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình, chép sách cho người ta, viết hộ thư nhà, viết câu đối, chữ Phúc, thật ra so với làm ruộng ruộng còn dễ sống hơn nhiều.
Nhớ tới những điều này, Khương Mật cười cười.
Vệ Thành hỏi : "Nàng có suy nghĩ gì không?" ”
"Không có gì, chúng ta cũng đã đến thăm, tuy rằng không nhìn thấy Lâm đại ca, những lời có thể nói đều đã nói với Tẩu tử. Lâm đại ca nghe hay không nghe, sau đó làm như thế nào chúng ta quản không được, về khách điếm thôi. ”
Từ Lâm gia trở về, Vệ Thành cùng cử nhân đồng môn uống trà, hai người ở trong phòng tán gẫu một hồi, nói đến họ Lâm.
"Thi hương ba năm mới có một lần, chỉ lấy trăm người, có thể trúng đầu tiên phải có học vấn tốt, cũng phải có một ít vận thế. Ta đến Túc Châu sớm hơn vài ngày so với ngươi, trước đó đã gặp qua mấy vị bạn đồng môn người địa phương, nhìn thấy hắn như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, lại không tiện nói thêm gì. Dù sao ta trúng, ta đi an ủi không khác gì đang khoe khoang bản thân. Thật ra cũng không có gì đáng nói, Lâm huynh không cần suy sụp đến thế, tiếp tục dựa bàn khổ đọc, kỳ thị tới lại tiếp tục là được. ”
Vệ Thành nghĩ có lẽ Lâm đồng môn cảm thấy thử thách ba năm một lần là quá sức chịu đựng.
Thời điểm mình thất bại mặc dù cũng uể oải, nhưng tốt xấu gì viện thi năm nào cũng có, bỏ lỡ một lần không có nhiều đả kích như vậy.
Chàng cũng không nói nhiều, loại chuyện này người khác sốt ruột vô dụng, phải tự mình nghĩ thông suốt.
Vệ Thành đổi đề tài khác, cùng vị cử nhân này tán gẫu một lát, thấy không còn sớm liền trở về phòng riêng. Ngày đó bọn họ sau khi ăn tối thì sớm nghỉ ngơi, ngày hôm sau cầm túi tiền đi ra ngoài mua thêm vài thứ, chuẩn bị đầy đủ, ngày thứ ba, mấy người Vệ Thành hội hợp cùng đoàn xe hiệu buôn xuất phát đi kinh thành, chuẩn bị khởi hành.
Lâm đồng môn tới, chỉ là không lộ diện, hắn nghe được ngày xuất phát, giấu mình trong đám người xem náo nhiệt nhìn đoàn xe rời đi.