Chương 127: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Lúc này, vơ chồng Vệ Thành sắp đến phủ thành, nghe người đánh xe nói còn nửa ngày đường. Khương Mật từ trong khe cửa nhìn ra cảnh trí đơn điệu cuối mùa đông bên ngoài để giết thời gian, lúc Vệ Thành ra cửa có mang theo mấy quyển sách bên người, tranh thủ lúc không có việc gì thì lật xem, lúc đọc sách thời gian trôi rất nhanh. Có khi mệt mỏi, chàng khép sách nói chuyện với Khương Mật, chủ yêu là về tiểu nhi tử mập mạp ở nhà.

Khương Mật đặc biệt lo lắng, lần trước lúc nàng rời nhà, Nghiên Mực còn rất nhỏ, không nhớ được người, hiện giờ đã hơn tám tháng, hắn nhận ra được người trong nhà, đặc biệt thích dính lấy Khương Mật. Lúc rời đi cũng không dám để hắn nhìn thấy, cũng không biết chờ khi Nghiên Mực tỉnh ngủ, tìm không thấy người sẽ nháo thành bộ dạng gì.

Trước mắt Khương Mật sợ nhất chính là Nghiên Mực vừa khóc vừa nháo không chịu ăn cơm, không hề lo lắng con trai quên mất mình.

Sau khi xe ngựa đến Túc Châu, người đánh xe hỏi Vệ Thành đi đâu, Vệ Thành bảo hắn đi về phủ học, nghĩ thầm mọi người chắc đều phải đến bái kiến phu tử.

Chàng đi bái kiến phu tử, mới biết được Túc Châu phủ học lần này trúng ba người, vốn dĩ có thể nhiều hơn, nhưng dính phải loại chuyện này cũng không còn cách nào. Vệ Thành lại hỏi hai người khác là ai, có thể kết bạn đến kinh thành hay không? Phu tử chỉ cho chàng một khách điếm, nói một người trong đó hiện đang ở bên kia, cũng đang chờ người đồng hành.

Tán gẫu thêm vài câu, Vệ Thành đứng dậy cáo từ, sau khi đi ra bảo cho người đánh xe đến khách điếm, gặp bạn đồng môn, sau đó sẽ thương lượng xem nên đi như thế nào.

Đợi chàng ngồi lại vaofxe, Khương Mật hỏi: " Túc Châu phủ học thi được mấy người? ”

"Bao gồm cả ta, tổng cộng có ba người."

“Lâm gia đại ca đi thi cùng chúng ta có trúng không?

Vệ Thành lắc đầu.

"Đáng tiếc, năm ngoái Lâm gia tẩu tử nhắc nhở giúp đỡ chúng ta rất nhiều, thiếp cùng nàng còn rất hợp ý."

"Chúng ta đi khách điếm an trí trước đã, sau đó đến Lâm gia bái phỏng, nếu đã đến phủ thành Túc Châu, nên đi chào hỏi."

......

Lần trước đến đây, Khương Mật chẳng qua chỉ là một tú tài nương tử, nàng vô cùng cẩn thận, sợ gặp phải phiền toái. Hiện giờ nam nhân trong nhà trúng cử nhân, mặc dù vẫn còn ở nông thôn, nhưng địa vị của nàng đã vững chắc hơn rất nhiều. Cử nhân ở phủ thành Túc Châu cũng có hạn, thấy người ai cũng phải khách khí.

Nghe nói người đến ở là tân cử nhân, chuẩn bị lên kinh thành thi, trong khách điếm từ chưởng quỹ đến tiểu nhị đều tỏ ra rất thân thiện.

Chưa kể cử nhân vốn dĩ cao quý, Vệ Thành lại còn trẻ, đừng nhìn chàng bây giờ vẫn là cử nhân, không chừng qua vài năm sẽ làm quan. Một người như thế này, ai dám đắc tôi. Tiểu nhị bỏ lại việc trong tay giúp chàng lấy hành lý từ trên xe ngựa xuống, Vệ Thành đưa tiền vất vả cho người đánh xe, lúc này mới vào khách điếm thu thập một phen.

Chàng lấy nước nóng, để Khương Mật tắm rửa trước, Khương Mật cũng không từ chối, cởi xiêm y vào thùng tắm rửa sạch sẽ.

Vệ Thành không muốn làm phiền người khác, nên định dùng nước tắm của nàng lau chùi lại một chút.

Nhìn ra m tính toán chàng, trên mặt Khương Mật đỏ bừng, ngăn không cho đi qua, vội vàng mặc xiêm y rồi gọi người đổi một thùng nước.

Vệ Thành cười nàng phản ứng quá lớn, nói nước thơm nương tử đã sử dụng qua sao mình lại không dùng được.

Khương Mật đỏ mặt nói với chàng. Tắm rửa mỗi ngày mới gọi là nước thơm, đã ở ngoài bao nhiêu lâu, làm gì còn thơm nữa.

"Sao lại không thơm? Mật nương từ sợi tóc đến chân đều là thơm, ta hôn được hết. ”

"Bao nhiêu sách đọc được chàng đem cho chó ăn hết rồi à, ban ngày ban mặt chàng đứng đắn chút đi."

......

Vệ Thành tắm rửa nhanh hơn Khương Mật nhiều, chàng tắm xong đi ra thấy nương tử đang ngồi ở một bên kiểm kê đồ đạc mang theo bên người, cân nhắc hai ngày nay ở phủ Túc Châu nên đi bổ sung cái gì, đồ ăn đồ dùng còn thiếu cái gì.

Cái này vốn không có gì lạ, nhưng điều làm cho chàng kinh ngạc chính là Khương Mật còn mang theo hộp son.

Đúng vậy chính là hộp son chàng mua.

Chàng dùng hai lượng bạc mua về một hộp son bên ngoài tao nhã sang trọng, bên trong đồi phong bại tục.

Vệ Thành ngồi bên cạnh, đưa tay lấy hộp son, hỏi: "Sao lại mang cái này ra khỏi cửa? ”

Vừa hỏi chàng còn muốn mở ra xem đã dùng bao nhiêu.

Mở ra xem, tuy rằng có dấu vết động qua nhưng dùng rất ít, "Ta mua lúc nàng đang mang thai Nghiên Mực, khi đó bụng nàng năm tháng, bây giờ Nghiên Mực đã biết bò, sao mới chỉ dùng một chút như vậy? ”

Khương Mật cầm lấy hộp son từ trong tay chàng, cẩn thận bôi lên một chút, trân trọng nhìn thoáng qua nói: "Lúc thiếp mang thai Nghiên Mực không tiện sử dụng, sau đó khi hắn lớn lên một chút lại thích bò trên người thiếp, thường xuyên muốn nương hôn, vẫn không tiện sử dụng, hơn nữa ở nông thôn cũng ít người bôi son phấn, bây giờ cùng tướng công lên kinh, thiếp nghĩ không chừng có thể dùng được, chàng là người có công danh, thiếp cũng không thể ăn mặc lôi thôi quê mùa đi gặp người khác. ”

" Nàng như thế nào ta cũng thấy như tiên nữ, cực kỳ đẹp mắt."

Khương Mật khẽ nói: "Chàng thấy tướng mạo của thiếp không tệ mới cầu hôn với cha thiếp, nương nói ánh mắt chàng rất cao, Hậu Sơn thôn nhiều cô nương vừa có năng lực lại hiền lành như vậy mà một người chàng cũng không để ý, chỉ mới thấy ta một lần đã về đòi cưới. ”

"Nào giống như nàng nói vậy? Mật nương nàng cũng hiền lành cũng có năng lực, so với ai cũng chỉ có hơn chứ không kém. ”

" Lần đầu tiên nhìn thấy thiếp chàng đã nhìn ra thiếp chăm chỉ giỏi giang? Chàng có hoả nhãn kim tinh à?”

Vệ Thành cũng không biết nên nói cái gì, Mật nương rất đẹp, nhưng nếu chỉ vì tướng mạo nàng thì lúc chàng học ở trên trấn đã gặp qua người đẹp, tuy rằng ít, nhưng có. Lúc đó trong lòng nhiều lắm thì chỉ cảm thấy người ta bộ dáng thật tốt, không có ý gì khác. Nhưng lúc gặp Mật nương lại không giống vậy, trong lòng chàng thập phần yêu thích, vô cùng vừa ý, gần như ngay lập tức muốn cưới nàng về nhà làm vợ, mới mặt dày cầu xin cha mẹ, nhất định phải đón được người về nhà.

Nhìn thấy chàng lúc nói đại sự thì có đạo lý rõ ràng, lúc này lại ăn nói vụng về sốt ruột bốc hỏa, Khương Mật bật cười.

"Thiếp chỉ nói đùa với chàng. Không cần biết tướng công ngươi vừa ý phương diện nào của thiếp, không phải đều là thiếp hay sao? Khuôn mặt là của thiếp, đức hạnh cũng là thiếp dưỡng ra. ”

Thấy nàng thật sự không tức giận, Vệ Thành mới thở phào nhẹ nhõm, chàng cũng không quên bổ sung một câu: "Mật nương trên dưới người nàng ta đều vừa ý, chỗ nào cũng vừa ý. ”

Sau khi thu thập xong, Vệ Thành đi gặp cử nhân là bạn đồng môn, hai người chúc mừng lẫn nhau một phen, sau đó ngồi lại tán gẫu, Vệ Thành nhắc tới chuyện mình không có thư đồng, một mình lên kinh ngừoi nhà lo lắng, cho nên có nương tử đi cùng, chàng thuận thế giới thiệu Khương Mật cùng bạn đồng môn.

Sau khi quen biết lẫn nhau, bọn họ thương lượng chuyện kế tiếp, đồng môn nói đã hỏi thăm, sau đây có hiệu buôn chuyển hàng lên kinh thành, vừa lúc có thể nhờ một chiếc xe.

Vệ Thành hỏi hắn người ta có vui lòng không?

" Phần lớn cử nhân đến kinh thành ứng thi là đi theo thương đội, trước kia cũng vậy, người ta sớm đã quen rồi. Ta chỉ nhắc tới bọn họ liền đáp ứng, cũng đã nói thời gian, Vệ huynh ngươi đến đúng lúc, chúng ta hai ngày sau xuất phát. ”

"Vậy vừa vặn, hai ngày nay còn có thể mua sắm thêm chút đồ, thuận tiện gặp bạn đồng môn ngày xưa."

"Ta nhớ tới, Vệ huynh ngươi cùng Lâm huynh quan hệ không tệ, đến phủ thành có tới nhà hắn không?"

"Ta cũng dự định đến chào hỏi rồi chuẩn bị đi."