Chương 121: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Nhất thời ai cũng không nói gì, vẫn là Vệ Thành tự mình mở miệng, nói: " Không phải là ta nhằm vào nhị ca đâu, việc này không được, hôm nay ai đến nói với ta cũng không được. Triều đình cần lương thực tiền bạc, bởi vì cứu trợ thiên tai, luyện binh đánh giặc bảo vệ lãnh thổ đều cần tiền, nếu các nơi thuế ít, quốc khố sẽ trống rỗng, quốc khố trống rỗng sẽ xảy ra đại loạn. Ta không thể đem đất của cả nhà treo trên danh nghĩa của ta, nếu như tất cả mọi người đều làm như vậy, triều đình đi đâu để thu thuế? ”

Ngô thị cảm thấy tam nhi tử nói có đạo lý, nhưng thiên hạ nhiều người như vậy, nhà mình giao ít, sẽ có người khác bổ sung, triều đình không thiệt thòi được.

Bà nghĩ như vậy, nên cũng khuyên nhủ.

Nếu như là chuyện khác thì dễ nói, dù Vệ Nhị Lang nói năm lượng bạc không đủ muốn mượn thêm năm lượng có khi cũng được, nhưng riêng chuyện này, bọn họ nói khô miệng cũng không được. Khương Mật thấy tình hình không tốt, giúp đỡ nói một câu: "Tướng công có chí lớn, sau này muốn vào quan trường, dù sao cũng phải quý trọng thanh danh. ”

Vệ Thành không phải vì hai chữ thanh danh, chỉ là chàng cảm thấy nếu cử nhân trên đời này đều làm như vậy, thói quen này hình thành thì triều đình bị lỗ bao nhiêu thuế?

Nếu đánh thuế rất nặng, dân chúng không nộp nổi là một chuyện. Nhưng thuế đất ngày nay không nặng.

Mọi người đều đang chờ Vệ Thành tỏ thái độ, chàng lắc đầu: "Chuyện nhị ca nhờ, thật sự không được.”

Vệ Nhị Lang cảm thấy chỉ cần nói một chút là có thể làm thỏa đáng chuyện này, không nghĩ tới lại thất bại, hắn căn bản không hiểu được cách nghĩ của Vệ Thành, nghĩ thầm chỉ có mấy mẫu đất này, ngươi lo cái gì cho triều đình? Thiếu một chút ít bạc nhà ta thì có thể lỗ? Trong lòng hắn khó chịu, liên tục nói hai tiếng "Thôi, thôi.”, xoay người rời đi.

Sau khi Vệ Nhị Lang rời đi, Ngô thị tràn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía tam nhi tử: "Nương biết con đọc nhiều sách, tầm mắt cao hơn chúng ta. Con nói như vậy khẳng định có đạo lý của con, nhưng mà... nhị ca con hắn không hiểu được đạo lý này. Việc nhỏ này thuận tay là có thể giúp sao con không giúp, huynh đệ các con sinh khoảng cách vì chuyện này, không đáng. Lão tam con nghĩ lại, không phải chỉ là mấy mẫu đất thôi sao? Để lão nhị treo trên trên danh nghĩa của con, có tiện nghi sao lại không lấy. ”

"Nương người đừng nói nữa, nếu hôm nay nhị ca nói nộp thuế đất xong không đủ ăn, con thay huynh ấy nộp cũng được, nhưng đem đất dưới danh nghĩa của con thì không được. Mở ra tiền lệ này, ngày mai đại ca cũng thế, rồi không chỉ có đại ca, phụ thân đã nói nhà đại thúc công đối với chúng ta có đại ân... Đến lúc đó trên danh nghĩa của con phải treo bao nhiêu đất? Thân thích của chúng ta, thân thích của thân thích, có tiện nghi ai mà không muốn chiếm? Không chỉ là vấn đề nộp thuế, sau này nếu có phiền toái khác, nếu con có thể ra mặt, người ta đến cầu xin, con có thể không giúp không? Con không giúp sẽ gây tổn thương tình cảm, mà nếu giúp thì lại làm trái lương tâm. Hôm nay nhi tử nói rõ ràng, dù bọn họ cảm thấy con cứng nhắc không biết thay đổi, không niệm nhân tình cũng được, cứ nói rõ ràng trước, sau này bớt phiền toái.”

Vệ Thành nói xong thì đi vào tây phòng, rõ ràng không muốn nói nhiều.

Khương Mật suy nghĩ một chút, đứng dậy đem Nghiên Mực giao cho mẹ chồng, đi theo vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Vệ Thành ngồi bên cửa sổ, xuyên qua khe cửa sổ mở ra nhìn ra bên ngoài. Khương Mật đi tới phía sau, đưa tay vòng qua bả vai chàng, nghiêng đầu nhìn: "Tướng công chàng mất hứng? ”

"Không phải là ta mất hứng, mà ta làm cho người trong nhà mất hứng, vừa rồi ta đã nói thành như vậy, có lẽ nhị ca sẽ cảm thấy trong nhà có cử nhân thì có ích lợi gì? Chẳng vớt được chỗ tốt gì. Hoặc là đang suy nghĩ ta thay đổi, không phải huynh đệ Vệ Tam Lang của huynh ấy, ngay cả chút việc nhỏ này cũng từ chối. ”

Khương Mật dán má dán vào mặt chàng, nói: "Những lời chàng nói thiếp nghe cũng không hiểu giống như người ta, nhưng thiếp nghĩ tướng công làm cái gì cũng có lý do riêng của mình, người khác nghĩ thế nào cũng không sao. Ai bảo chàng thi đậu cử nhân không giúp được gì cho gia đình? Bây giờ chỉ cần là người họ Vệ hoặc họ Khương ra ngoài, người khác đều phải khách khí chào hỏi, đi mua thịt cũng được ưu tiên, không ai dám khi dễ nữa. Chàng nhìn xem, cha thiếp vô cùng tự tin mang theo người đi đập sạp hàng bói toán, còn không phải là bởi vì nhà chúng ta có cử nhân lão gia hay sao? Bọn họ cảm thấy không đủ, đó là do bọn họ không biết đủ, không liên quan gì đến chàng? Công danh cử nhân của tướng công thiệp là dựa vào chính mình thi được, lúc trước không có mấy người tin tưởng chang, bây giờ thấy chàng phát đạt lại muốn đến dính chút ánh sáng, làm gì có chuyện tốt như vậy? ”

Vệ Thành lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Ta hôm nay mới biết Mật nương cũng có miệng lưỡi sắc bén đến thế. ”

Khương Mật liếc chàng một cái: "Cũng chỉ có chàng có thể khiến thiếp nói nhiều như vậy. ”

Vệ Thành kéo nàng ngồi vào lòng mình, vòng qua eo nàng nói: "Có lẽ lần này nhị ca thật sự muốn đaonj tuyệt với ta rồi.Nàng nói có phải ta nên cúi đầu đồng ý lời của huynh ấy hay không? ”

"Thiếp nghĩ dù không phải lần này, cũng sẽ có lần sau, lần sau nữa. Không phải việc này, cũng sẽ có chuyện khác. Trừ phi nhị ca cũng có thể thi đậu tú tài cử nhân một đường bay lên núi cao, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xa cách. Bây giờ chúng ta vẫn còn là người nông thôn chân lấm tay bùn, làm việc tay chân, sau này thân phận thay đổi, cái gì cũng thay đổi theo, không có cách nào khác. Thiếp nghĩ, trừ phi tướng công nguyện ý thỏa hiệp, nếu không thì đừng, trong lòng chàng nghĩ như thế nào, thì hãy làm như thế ấy. ”

Nói với Khương Mật vài câu, Vệ Thành cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng những chuyện phát sinh sau đó cũng giống như phỏng đoán của chàng, Vệ Nhị Lang đúng là tức giận, hắn hỏi người khác mượn năm lượng, trực tiếp trả lại tiền cho Vệ Thành. Vệ Thành im lặng, không giải thích, hắn đem bạc bỏ về tây phòng, tiếp tục đọc sách luyện chữ.

Có bức tường mà không lọt gió? Việc này trong thôn lục tục có người nghe được, rất nhiều người không thể tin được, nói Vệ Thành không đến mức ngay cả chút việc nhỏ này cũng không giúp. Đây chính là huynh đệ ruột thịt, đem ruộng đất treo dưới danh nghĩa tránh thuế mà thôi, chàng cũng không mất gì.

Có người không tin, đến Vệ gia đến hỏi thăm, những người khác cũng không dám nói, Vệ Thành tự mình trả lời, thừa nhận có chuyện này.

"Vì cái gì? Lợi ích lớn nhất của việc thi đỗ cử nhân không phải là cái này sao? Nên giúp đỡ huynh đệ một chút, huynh đệ ruột thịt cũng không phải người ngoài, ngươi như vậy không được. ”

Vệ Thành cảm thấy mình nói cái cũng vô dụng, nên không nói nhiều.

Người khác nghĩ như thế nào cũng tốt, không hiểu thì không hiểu đi.