Khương Mật dửng dưng nhìn mặt mẹ kế của nàng.Ngô thị cũng nhìn, rất khó coi.
Tiền Quế Hoa vặn sau lưng Cẩu Tử một cái: "Còn không phải là do ngươi không nghe lời. Sau khi tan học không trực tiếp về nhà, ta tìm khắp nơi cũng không thấy người, lo lắng không thôi. Lại nói tiếp, Cẩu Tử nhà chúng ta cũng cùng tú tài học một hai năm rồi, ta với đương gia không biết chữ, nên không biết hắn học được những cái gì rồi, đúng lúc con rể ở nhà, xem giúp ta một chút, nếu được thì ta tiết kiệm chút bạc đưa hắn đến học đường trên trấn. ”
Chuyện Vệ Thành trúng cử kích thích không ít người, rất nhiều người nhà đều muốn đưa nhi tử đi học, Ngô thị nghe cũng không còn thấy lạ. Bà nhìn về phía Vệ Thành, Khương Mật cũng quay đầu nhìn về phía chàng, Vệ Thành liếc mắt nhìn đệ đệ của nương tử một cái, thấy hắn căng thẳng một cách kỳ quái, còn có chút chột dạ, không giống kiểu học rất tốt. Giảm kỳ vọng xuống một chút, bảo hắn đem Thiên Tự Văn đọc nghe thử.
Mấy câu đầu Cẩu Tử vẫn có thể nhớ, nhưng không đợi Tiền Quế Hoa cao hứng, hắn đã kẹt cứng.
Nhìn hắn vò đầu bứt tai nửa ngày nói mà nên lời, Tiền Quế Hoa sốt ruột hỏi cái này có phải quá khó hay không?
Vệ Thành:...
Tam Bách Thiên là dành cho lớp vỡ lòng, đã học một hai năm không viết được, ít nhất cũng phải thuộc lòng. Nếu đọc cho Mật Nương nghe, không cần đến nửa tháng nàng đã có thể học thuộc. Vệ Thành để lại thể diện cho Cẩu Tử, không nói thật, chỉ hàm súc biểu thị hiện giờ học lực của đệ đệ sợ là chưa đủ để vào trấn học hành, ít nhất phải thuộc được Tam Bách Thiên, phu tử học đường trên trấn không dạy chữ.
Cho dù Vệ Thành nể mặt không nói thật, nhưng từ thái độ của chàng, Tiền Quế Hoa cũng đoán được Cẩu Tử học không tốt, kiểu gì về nhà cũng bị ăn giáo huấn.
Lại nói tới Khương Mật, nàng nghĩ tới việc đã hai năm mẹ kế không bước qua ngưỡng cửa Vệ gia, lúc này lại tới, không biết là có ý gì? Có lẽ là mấy lời nói của kẻ lừa đảo thực sự có liên quan đến nàng.
Khương Mật cảm giác mẹ kế chữa trị mối quan hệ với nàng, người ta không nói rõ thì nàng cũng giả bộ hồ đồ theo.
Tiền Quế Hoa bị kẻ lừa đảo lừa gạt hơn hai năm, cho dù náo loạn một hồi, mượn danh tiếng của cử nhân lão gia bắt hắn nôn tiền ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Nếu không có chuyện này, bà ta sẽ không làm việc tuyệt tình đến như vậy, bất luận thế nào cũng phải chừa lại đường lui. Chính vì tin nhầm thầy bói, từ khi Khương Mật mang thai đến khi nàng sinh con, Tiền Quế Hoa đều không cho người ta mặt mũi, hai lần này không vãn hồi lại được.
Bà ta nghĩ bây giờ chỉ có thể đợi đến mùng hai tết, xem Khương Mật có về nhà mẹ đẻ hay không, nếu trở về, thì lén nói chuyện với nàng.
Nói gì thì nói, nữ nhân không thể không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, nhất là nhà chồng nàng càng ngày càng tốt, nhà mẹ đẻ nếu không theo kịp, sớm muộn gì cũng bị chia rẽ. Sau này Vệ Tam Lang leo lên cao liệu còn có thể để ý đến một bà nương nông thôn.
Tiền Quế Hoa nghĩ như vậy, cảm thấy tình hình vẫn còn có chuyển biến, mới thoáng yên lòng.
Khương Mật hoàn toàn không biết tính toán của Tiền Quế Hoa, cũng không để ý xem bà ta đang suy nghĩ cái gì. Sau khi vào đông, nhà Vệ Nhị Lang mua hai mẫu ruộng nước, chuyện này có liên quan gì đến Khương Mật? Vệ Nhị Lang tìm đến huynh đệ, mượn tiền Vệ Thành.
Sắp đến cuối năm, cũng sắp đến mùa thúc giục đòi nợ, ai đang nợ tiền đều vắt óc nghĩ cách , không ít người muốn bán ruộng bán đất. Vệ Nhị Lang nhân cơ hội tìm được một mảnh ruộng không tệ lắm, giá cả so với mua bán bình thường rẻ hơn một chút, nhưng cho dù thế thì hắn vẫn không đủ tiền, nhưng bỏ qua thì lại luyến tiếc, mới tìm Vệ Thành mượn năm lượng bạc, nói mua thêm hai mẫu ruộng nước này, cộng với ba mẫu có sẵn, năm sau toàn bộ trồng lúa, sau khi thu hoạch là có thể trả lại tiền.
Vệ Thành nói với Khương Mật một tiếng, nói muốn cho nhị mượn năm lượng bạc, hỏi ý kiến nàng.
Mí mắt Khương Mật cũng không nhấc lên: " Chàng là đương gia, chàng định đoạt. ”
Vệ Thành ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào nàng.
Khương Mật đang vá xiêm y, còn đang cân nhắc làm thế nào để nhìn đẹp một chút, phát hiện Vệ Thành ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt Vệ Thành rơi thẳng xuống người nàng, Khương Mật bị chàng nhìn đến mất tự nhiên, buông xiêm y rách xuống, quay về phía Vệ Thành: "Tại sao chàng lại nhìn chằm chằm thiếp như vậy? Có điều gì muốn nói à. ”
"Chuyện mượn bạc, nàng cảm thấy thế nào?"
"Nhị ca muốn mượn vậy thì cho huynh ấy mượn, chuyện này có gì để nói?"
Khương Mật bỗng nhiên nhớ tới, lần sụp núi, Vệ Thành nói muốn viện trợ nhà mẹ đẻ thì bị nàng cực lực phản đối, hay là chang hiểu lầm cái gì? " Tướng công chàng cảm thấy ta đột nhiên sảng khoái như vậy nên rất không bình thường?"
"Không."
Khương Mật: ...
" Chàng đang chột dạ." Khương Mật mím môi, nói, "Với thiếp, nếu người khác có khó khăn nhưng vẫn còn có thể vượt qua được thì sẽ không đưa tay ra giúp, cũng không thích đi vay tiền người. Nhưng thiếp cũng không thể lúc nào cũng như thế, hiện tại thân phận đã khác, phải sửa lại những tật xấu của mình. Nói chuyện vay tiền này đi, nếu những người khác trong thôn đến, thiếp có lẽ vẫn sẽ không vui vẻ gì, nhưng đây là nhị ca tìm tới, còn mở miệng với chàng, có lẽ huynh ấy cũng biết trong tay chúng ta có chút bạc, mấy lượng mà cũng không chịu cho mượn thì không được. Càng không thể để cho người ta nói chúng ta vừa mới phát đạt đã quên huynh đệ ruột thịt, một chút việc nhỏ cũng không chịu giúp.”
Vệ Thành không có ý bôi nhọ huynh đệ, chàng chỉ tò mò, hỏi Khương Mật nói: "Không sợ không thu lại được? ”
Khương Mật thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhị ca lần đầu tiên mở miệng với chàng, số lượng cũng không nhiều, kiểu gì cũng phải cho nhà huynh ấy mượn thôi. ”
Vệ Thành nhéo tay nàng, cười cười đi ra ngoài, chàng cầm bạc đưa cho Vệ Nhị Lang, vốn tưởng rằng sự tình coi như xong. Không ngờ bây giờ mới lòi ra chuyện khác , vì sao Vệ Nhị Lang lại liều mạng như vậy, phải vay tiền cũng muốn mua đất? Là do hắn nghĩ có thể kiếm được một khoản. Hắn định làm như thế nào? Rất đơn giản, hắn muốn đem toàn bộ ruộng đất nhà mình treo dưới danh nghĩa Vệ Thành, triều đình quy định cử nhân được miễn thuế, chỉ cần không phải nộp thuế, hắn sẽ kiếm được không ít.
Sau khi mua được hai mẫu ruộng kia, Vệ Nhị Lang lại tới nhà cũ một chuyến, nhắc tới chuyện này.
Vệ phụ cùng Ngô thị cảm thấy bình thường, treo thì treo, kết quả Vệ Thành không đồng ý. Chuyện này ngoài dự liệu của mọi người, kể cả Khương Mật cũng không nghĩ tới, nàng vốn đang ngồi trêu chọc Nghiên Mực, thấy không khí ngưng trệ lập tức im bặt.