Tiền Quế Hoa lúc này mới trợn tròn mắt.
Bà ta hoàn toàn choáng váng.
Khương phụ nói mấy câu kia khiến trong đầu bà ta nổ tung, lặp đi lặp lại mấy lần, chân Tiền Quế Hoa mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Là kẻ lừa đảo, Bán tiền mà bà ta coi như cọng rơm cứu mạng lại là kẻ lừa đảo.
Nói mệnh của bà ta không tốt liên lụy nhà chồng bảo Khương phụ đuổi mình ra ngoài?
Tiền Quế Hoa giật mình, bà ta chống mặt đất đứng lên, chạy về phòng lấy một cây gậy lớn, đuổi theo phía sau. Sau đó nghe nói người đánh ác nhất chính là bà ta, không riêng gì đánh, còn mắng một trận, ngay cả Khương phụ cũng sợ bà ta trực tiếp đánh chết người, liều mạng ngăn lại. Sau khi bị ngăn lại, Tiền Quế Hoa ném cây gậy trong tay, đặt mông ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa nháo nói lừa đảo hại người, hại chết người!
Một tẩu tử bên cạnh nhìn bà ta đáng thương, thở dài nói: " Muội muôi này ta đã nói với ngươi rồi, đó là một kẻ lừa đảo, hắn đã lừa rất nhiều người, ngươi còn không tin. ”
Tiền Quế Hoa đương nhiên không thể trách chính mình, bà ta chỉ có thể trách chết kẻ lừa đảo, bà ta nhào tới nâng bàn tay giống như quạt bồ lên, bổ thêm hai bạt tai, đánh xong túm cổ áo người lắc lư nói: "Tiền đâu? Tiền của ta đâu? Ta đã làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền, ngươi trả lại cho ta. ”
......
Sự tình náo loạn lớn như vậy, tất nhiên truyền ra xung quanh, Khương Mật ném nhi tử cho Vệ Thành trông, vào bếp làm canh lòng đỏ trứng. Nàng không có kinh nghiệm nuôi con nhỏ, nghe mẹ chồng nói trẻ con nửa tuổi có thể ăn những thứ này, Khương Mật mới làm con trai, trứng gà nhiều dinh dưỡng, xem xem có thể từ từ cai sữa cho con hay không.
Nàng ở trong phòng bếp bận rộn sống, Lý thị liền tìm tới: "Đệ muội, đệ muội có ở đây không? ”
Khương Mật từ trong phòng bếp đáp một tiếng, hỏi nàng ta có chuyện gì muốn nói. Lý thị đi vào bếp, đến bên bếp lửa, nói: "Ta vừa đi hái rau, từ miệng qua đường nghe nói ngươi nhà mẹ đẻ muội có chuyện, sao thế? ”
Khương Mật nhíu mày, nang đang nhìn lửa, vừa nghe lời này vỗ vỗ tay đứng lên, "Nhà mẹ đẻ ta náo loạn chuyện gì? Ta cũng không biết, nhị tẩu ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút. ”
"Ta cũng chỉ nghe người ta nói hai câu, biết không nhiều lắm, hình như là bị người ta lừa gạt."
“ Bị người ta lừa gạt?
Lần này Khương Mật càng mơ hồ, cuộc sống bình thường qua ngày có thể bị người ta lừa gạt cái gì? Chẳng lẽ bọn họ nghe người ta cổ động đầu tư vốn làm ăn. Trong lòng Khương Mật có chút nhớ thương, lại vướng nồi hấp canh lòng đỏ trứng, nàng suy nghĩ một chút, vẫn nên đút cho Nghiên Mực ăn trước rồi mới đi hỏi thăm người khác. Kết quả không đợi nàng đi hỏi thăm, mẹ chồng Ngô thị từ bên ngoài trở về, thuận tiện mang về chân tướng.
Khương Mật ở nhà chính từng muỗng từng muỗng đút cho Nghiên Mực ăn, Ngô thị trở về, thở mệt một chút, mới đem chuyện bà hỏi thăm được một năm một mười nói hết.
"Còn không phải là do nữ nhân ngốc nghếch Tiền thị làm ra, không biết vì chuyện gì mà đi coi bói, kết quả đó là một kẻ lừa đảo, lừa gạt nàng ta mấy lần, hình như gần đây thường xuyên giúp làm pháp sự, ông thông gia dẫn người đi đập sạp hàng... chuyện chỉ có vậy. ”
Khương Mật đang thổi canh, nghe được lời này nàng dừng lại một chút: "Bói toán? ”
"Con biết không?"
"Không biết có phải hay không..." Khương Mật nói một chỗ, hỏi Ngô thị có phải thầy bói bày sạp ở chỗ đó hay không?
Ngô thị kinh hãi: "Con cũng biết à? ”
"Nếu như là chuyện này thì con cũng biết một chút, đó là vào mùa xuân hai ba năm trước. Lúc ấy Cẩu Tử sinh bệnh, uống thuốc cũng không thấy tốt, ta với mẹ kế đi miếu thắp hương, trên đường trở về bị thầy bói ngăn lại. Lúc ấy con bị tách ra, thầy bói lẩm bẩm vài câu với mẹ kế. Sau đó không bao lâu sau nàng mới nói với phụ thân là con cũng đã đến tuổi rồi, nên bàn chuyện hôn sự, lúc đó con cũng nghĩ có phải do thầy bói nói cái gì hay không, trong lòng đã ghi nhớ, về sau nhiều chuyện xảy ra, mới quên mất. Với lại cuộc sống cũng bình yên thuận lợi, nên thầy bói nói gì cũng không quan trọng nữa. ”
Ngô thị nghe thì thấy việc này không đơn giản, Khương Mật cần cù chăm chỉ hơn ai hết, với tác phong của Tiền Quế Hoa, hoàn toàn có thể dùng nàng làm nha hoàn sử dụng thêm vài năm nữa, chờ khi nang thật sự nảy nở trưởng thành mới đem gả. thế mà bà ta lại không làm thế, thà rằng không kiếm được lợi gì cũng vội vàng gả người ra ngoài, không có khả năng không có nguyên nhân khác.
Đúng là do thầy bói bịa đặt lừa gạt và bà ta tin.
Bịa đặt cái gì mới cần gấp gáp gả con riêng ra ngoài như vậy? Giống như là tiễn mối hoạ ra ngoài.
Không phải là bịa Khương Cẩu Tử bị bệnh là bởi vì nàng chứ? Hoặc là mệnh nàng khắc gia đình?
Ngô thị suy đoán lung tung, đưa ra kết luận này khiến bản thân cũng sợ hãi. Nhưng bà ngẫm lại thật đúng là có khả năng, không thì bên ngoài cũng không nói Tiền Quế Hoa điên cuồng lợi hại, cầm một cây gậy lớn xông lên phía trước đánh người rất tàn nhẫn.
Vệ thành đọc sách ở phòng bên cạnh, nghe được cuộc đối thoại này, nhìn không nổi nữa, khép sách đi ra nói người xem bói cũng sẽ có người thật sự có bản lĩnh, mà đã có bản lĩnh sẽ không nghèo túng đến mức ở chỗ nông thôn này, thấy ai đi ngang qua là chủ động tiến đến ngăn cản. Kiểu người này, miệng lưỡi lợi hại, nắm chắc lòng người, chỉ sợ ngươi không tin, ngươi mà tin có thể bị lừa đến táng gia bại sản.
"Không biết nhà nhạc phụ bị lừa bao nhiêu."
Ngô thị nói chỉ sợ không ít, nghe người ta nói cũng cảm thấy được trận chiến kia rất lớn, "Có thể bắt được kẻ lừa đảo đòi tiền về thì tốt, đập nát sạp của quỷ lừa đào tâm địa xấu ca kia đi, xem sau này hắn còn có thể lừa được ai nữa không. Nghĩ lại thì, loại thầy bói này muốn ngươi tiêu tiền sẽ nói ngươi số mệnh không tốt, sẽ gặp xui xẻo. Nếu nói cái gì cũng tốt, làm sao hắn bẫy được người ta. Nếu thật sự có người tin, trong mười người chỉ cần một người tin sẽ làm cho gia trạch không yên. Giống như Tiền thị, ta không biết tên lừa đảo kia nói với nàng cái gì, nhìn nàng tức giận như vậy, chắc là bị lừa rất thảm, cho dù đòi được tiền về, nếu nàng có thể nghĩ thông suốt còn tốt, bế tắc có thể tức giận đến mang bệnh.”
Ngô thị nói xong, Khương Mật nghe, nàng vừa nghe vừa tiếp tục đút, xong xuôi nàng lau miệng cho Nghiên Mực nói: "Như vậy cũng tốt, học được một bài học, sau này cũng sẽ không bị lừa nữa. Có lẽ cũng không có chuyện gì lớn, nếu có, phụ thân cũng sẽ tới đây một chuyến thương lượng Tam Lang một chút. ”
Đúng là người bình thường đều có thói quen này, trong nhà gặp chuyện lớn không quyết định được sẽ thích tìm quý thích thương lượng. Vệ gia bây giờ chính là quý thích của Khương gia, nếu nhạc phụ thật sự gặp chuyện khó xử sao có thể không tìm con rể cử nhân bàn bạc.
Từ sau hôm đó, không ngừng có người nghị luận chuyện Khương gia thôn Tiền Sơn, cái gì cũng nói, qua mấy ngày, Tiền Quế Hoa mang theo Khương Cẩu Tử mới khỏi bệnh nặng đến Vệ gia. Nói ngày Vệ gia bày tiệc cơ động, Cẩu Tử bệnh, mà bà ta bởi vì lo lắng nên ở nhà chăm sóc, hai người đều không tới, hiện tại Cẩu Tử khỏi bệnh, dẫn hắn tới đây một chuyến, chúc mừng tỷ phu hắn.
Không đánh được người mặt cười, hai mẹ con bọn họ đến chúc mừng, Khương Mật mang ra cái ghế, cầm chút hạt đậu phộng, sau khi bày xong hỏi Cẩu Tử đã khoẻ chưa? "Ngày đó ta cũng nghe cha nói qua một chút, không cẩn thận rơi vào ruộng nước mùa đông nên bị nhiễm lạnh?"
Cẩu Tử cúi đầu ăn đậu phộng, bị nương hắn vỗ một cái: "Tỷ tỷ hỏi ngươi, trả lời đi. ”
"Ồ. Còn không phải là do nương ta đánh ta, lúc đó trời đã tối, ta chạy ra ngoài nhìn không rõ đường nên mới rơi xuống ruộng. ”