Chương 122: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Ngô thị thiên vị Vệ Thành đã lâu, cũng dành thời gian đi nói chàng, nói trước đây huynh đệ sợ bị chàng liên lụy nên tự nhận bất hiếu cũng phải phân gia, mà lúc phân gia cũng không để cho hắn thiệt thòi, bây giờ không cho hắn treo ruộng thì cứ nói thẳng cho hắn biết, cần gì phải bịa đại cái lý do như vậy làm gì.

Vệ Thành thật sự sửng sốt một chút, chàng mời Ngô thị ngồi lại, mới nói: "Nếu người khác tới đây, có lẽ con sẽ chỉ lắc đầu nói không đồng ý, chính là bởi vì nhị ca đến, là huynh đệ ruột thịt nên con mới nói sự thật. ”

Ngô thị không thể tin được, nhìn chằm chằm Vệ Thành từ trên xuống dưới, nghĩ thầm đứa nhỏ này là đọc sách đọc đến ngốc rồi sao? Miễn thuế không phải là phần thưởng của triều đình cho cử nhân sao? Sao còn có người chủ động đẩy ra ngoài?

“ Nương cũng biết miễn thuế là phần thưởng của triều đình cho cử nhân, luật pháp chỉ miễn thuế cho cử nhân, không nói miễn thuế cho cả thúc bá huynh đệ của hắn, thế có nghĩa là thân thích của cử nhân không được miễn trừ. Khi ban hành luật pháp thì cho rằng nếu là người đọc sách, còn trúng cử nhân, nhất định là người có phẩm hạnh cao thượng, có lẽ là không nghĩ tới chuyện sẽ chôn xuống mầm tai họa. ”

"Nương có lẽ nghe không hiểu, nhưng thật sự không phải con nguỵ biện, triều đình hiện tại cho cử nhân hưởng lợi ích, lại không có hạn chế nào, cứ ba năm một lần thi hương xong thì lượng thuế thu được sẽ ít đi một chút, cứ tụt dần đến một ngày nào đó không còn thu được nữa, luật pháp nhất định sẽ thay đổi, chỉ là không biết còn bao lâu nữa đến ngày đó, nhìn suy nghĩ và cách làm của mọi người, chắc sẽ không xa."

Ngô thị nuốt nước miếng: "Nương vẫn không nghe rõ, ý con nói là vài năm sau cử nhân sẽ không được miễn thuế nữa? ”

Vệ Thành suy nghĩ một chút, nói không có khả năng không miễn thuế, nếu thế thì cử nhân trong thiên hạ sẽ náo loạn, có lẽ là gia tăng hạn chế, ví dụ như chỉ miễn trăm mẫu.

Dù như vậy thì khẳng định các cử nhân vẫn sẽ náo loạn, nhưng có làm gì thì cũng sẽ thay đổi, ai bảo cử nhân trong thiên hạ quá có năng lực đi. Hiện giờ còn chưa có động tĩnh gì, chẳng qua là tình huống không xấu đến mức đó, phía trên còn chưa nhẫn tâm cạo xương chữa thương.

"Cho nên, cũng không phải là con buông tha chỗ tốt con xứng đáng được nhận, con không hề buông, chỉ là không giúp người khác chui vào khoảng trống này. Mỗi người đều cảm thấy làm như vậy không có gì, một người không thể dao động được căn bản của quốc gia. Nhưng có một câu nói là con đê ngàn dặm bị sụp chỉ vì một tổ kiến, còn có một câu nói khác là người trước làm người sau học theo. Con thi đỗ cử nhân, con cho ân phụ nhạc phụ huynh đệ thúc bá treo ruộng dưới danh nghĩa của mình, người ngoài nhìn vào đỏ con mắt, cũng tức giận đọc sách thi cử nhân rồi cho ân phụ nhạc phụ huynh đệ thúc bá nhà mình treo ruộng, cả nước trên dưới đều làm như vậy, triều đình thật sự có thể thu được thuế nữa sao? Chờ triều đình không thu được, nương nói nên để cho quốc khố trống rỗng hay là thay đổi luật pháp, trấn áp cử nhân gây sự? ”

Lúc trước Vệ Thành chỉ nói một câu, không nói rõ, Ngô thị thật sự nghe không hiểu. Lúc này nghe chàng cẩn thận giải thích một lần, Ngô thị suy nghĩ một chút, hiện tại lão nhị nói treo năm mẫu, nhưng triều đình lại không có giới hạn trên, năm mẫu có thể biến thành mười mẫu hai mươi mẫu một trăm mẫu, muốn cự tuyệt lại vướng tình thân, nhưng nếu đồng ý, đến ngày nào đó luật pháp thay đổi, ruộng đất dưới danh nghĩa cử nhân không được miễn thuế hoàn toàn, thì phải trả lại sao?

Con người một khi đã quen với việc chiếm tiện nghi, đến ngày nào đó không thể chiếm được nữa, chẳng lẽ hắn ta lại không làm ầm lên.

Ngô thị còn đang nói thầm, nói chuyện Tam Lang con còn có thể nghĩ đến, lúc biên soạn luật pháp, triều đình sao lại không nghĩ tới?

Vệ Thành nghĩ nếu mình là người biên soạn luật pháp chắc cũng không nghĩ tới, bây giờ có thể nghĩ tới là bởi vì chuyện giúp đỡ treo ruộng này càng ngày càng phổ biến, nhà ai có một cử nhân tương đương với toàn bộ cả nhà miễn thuế, ai mà quá phận một chút còn có thể đem toàn bộ ruộng đất mười dặm tám thôn treo trên danh nghĩa của mình, thân thích treo miễn phí, bà con trong thôn muốn trốn thuế nhờ cử nhân giúp đỡ còn có thể thu được một ít lợi ích . Phía trên có lẽ đã phát hiện ra vấn đề, sẽ sửa chữa.

Nghe nhi tử nói triều đình sớm muộn gì cũng sẽ chỉnh trị, Ngô thị run rẩy.

Bà không dám khuyên gì nữa, sợ sau này tam nhi tử vừa mới làm quan đã bị cấp trên bắt được nhược điểm nói tâm tư Vệ Thành xấu xa muôn gây bất lợi triều đình, không nên dùng nhiều.

Ngô thị bị dọa thành bộ dáng này, Vệ Thành lại nở nụ cười, chàng trấn an nói: "Con vốn định nếu có chuyện gì thì chờ kỳ thi mùa xuân xong sẽ về nhà thương lượng, lên kinh thành thi cũng là một chuyện phiền toái, tuy phí xe ngựa là triều đình bỏ ra, nhưng Mật Nương chắc chắn lo lắng, kiểu gì cũng sẽ đi cùng với con, đến lúc đó phải bỏ ra chút chi phí, trước mắt con không muốn mua thêm ruộng đất nhà cửa cũng là bởi vì lý do này. ”

"Con sẽ cố gắng thi tốt một chút, nếu có thể thi đỗ trong lần thi mùa xuân này, được phái ra ngoài làm quan sẽ dẫn cha mẹ cùng đi hưởng phúc, đến lúc đó mua mấy mẫu ruộng ở quê nhà bên này, con và phụ thân vốn có năm mẫu ruộng, con không trồng, có thể cho đại ca nhị ca trồng. Những chuyện này, trước khi thi đậu không thể tùy tiện nói ra, cho nên huynh đệ thân thích bằng hữu hỏi con trúng cử nhân có thể cho mọi người chỗ tốt gì, đúng là con không trả lời được. ”

Ngô thị không nghe nổi những lời này,càng nghe càng khó chịu, lão nhị cảm thấy mình phải chịu ủy khuất lớn nói lão tam vô tình vô nghĩa, lão tam mới là người phải chứa một bụng nước đắng không có chỗ xả.

Quy củ của tổ tông là còn phụ mẫu thì không thể phân gia, bà cùng lão đầu tử còn chưa đến năm mươi tuổi, lão đại lão nhị sợ bị lão tam liên lụy để nương tử khích bác đề cập đến phân gia, lúc đó đã náo loạn đến vậy, phân chia xong còn gọi là huynh đệ ruột thịt cái gì? Không kết thù đã tốt. Chia cũng đã chia, chia xong rồi còn nói chúng ta là huynh đệ một nhà nên đồng tâm, ngươi phát đạt phải đề bạt ta, đúng là chuyện cười.

Việc này lão nhị vốn không nên nhắc tới, có thì cũng phải là lão tam tự nguyện đưa tay ra với huynh đệ, không ngờ là lão tam cũng không.

"Tam lang, nương không biết con đường này con chọn có đúng không, nhưng nếu con đã nghĩ kỹ, cứ như vậy đi. Có lẽ tiếp theo vẫn sẽ còn có người tới tìm con, nếu không muốn gặp thì cứ ở trong phòng đọc sách, đừng ra ngoài, đến người nào ta thay con ngăn người đó. ”

Ngô thị đoán là sẽ có người đến, đúng là có người đến, nhưng không phải tới tìm Vệ Thành, mà là tìm Khương Mật.