Chương 116: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Sau khi Vệ Thành trúng cử, trước cửa Vệ gia không yên tĩnh, cho dù làm tiệc xong rồi vẫn có người đến nhà. Hỏi Vệ gia khi nào chuyển vào thành? Kế hoạch tiếp theo là gì?

Kế hoạch?

Có tính toán gì thì phải chờ đến sang năm, sau thi xong kỳ thi mùa xuân rồi nói sau.

Khai xuân sau khi trúng cử, những tân cử nhân sẽ lên kinh tham gia thi hội do Lễ bộ chủ trì, bởi vì sẽ thi vào mùa xuân, còn được gọi là kỳ thi mùa xuân. Kỳ thi mùa xuân cũng thi ba lượt giống như thi hương, nội dung cũng tương tự.

Lúc trước từ phủ thành trở về, học quan từng dặn dò Vệ Thành cho dù trúng cử, cũng đừng đắm chìm trong vui sướng, nên chuẩn bị tốt cho kỳ thi mùa xuân năm sau, tranh thủ tiến thêm một bước.

Ý của học quan là, dù sao chàng vẫn còn quá trẻ, thì lần đầu chưa chắc đã đỗ ngay, nhưng không phải là không có cơ hội, nên cố gắng thử một lần.

Vệ Thành cũng có ý nghĩ tương tự, gần đây chàng chăm chỉ đọc sách, hơn nữa còn lên trấn mua giấy bút để chuẩn bị luyện chữ. Khương Mật vốn tưởng rằng sau khi trúng cử phải đợi ba năm rồi mới đi thi hội, hỏi ra mới biết không phải. Vệ Thành nói năm sau sẽ lên kinh, phí đi đường là triều đình bỏ ra, tất cả tân cử nhân mới trúng phải đến kinh thành ứng thi. Lần này nếu không trúng, sau này có tiếp tục thi hay không thì tùy thuộc vào sự lựa chọn của mình.

Chàng đã nói như vậy, Khương Mật không dám trì hoãn nữa, ngày thường đều chủ động ôm Nghiên Mực, không để cho tiểu mập mạp quấn lấy người, cùng mẹ chồng thương lượng chuẩn bị đủ than, sợ chàng ngồi lâu vào mùa đông bị nhiễm lạnh.

Nhìn cả nhà khẩn trương như trở về thời kỳ trước khi thi hương, Vệ Thành nói, cơ hội của chàng trong kỳ thi hương rất cao nhưng thi hội thì không như vậy, để mọi người trong nhà đừng nên kỳ vọng quá nhiều.

Những người có thể tham gia thi hội ai ai cũng có học vấn tốt, và ai cũng có tâm thế muốn liều mạng thử thời vận. Giám khảo mỗi người thích một phong cách khác nhau, người đọc sách mỗi người cũng có một thế mạnh riêng. Có người làm thơ tốt, có người viết chữ đẹp, có người văn chương ưu nhã độc đáo.

Ba thứ này Vệ Thành đều biết, nhưng không nổi bật, văn chương của chàng đơn giản, không đặc sắc nổi bật, nhưng lại rất am hiểu phá đề, có những kiến giải của riêng mình.

Bởi vì xuất thân từ nông thôn, gia cảnh lại bần hàn, Vệ Thành đã gặp qua nhiều bất hạnh và bất công, từ khi biết hiểu chuyện đã tự cân nhắc các loại vấn đề khác nhau. Người này thật sự, văn chương trước sau như một luôn khiêm tốn, dần dần đi lên, lấy việc nhỏ giải thích nghĩa lớn. Giám khảo nếu biết thưởng thức, sẽ cảm thấy người này là một người thật tâm, kiên định ổn trọng, chỉ cần được tôi luyện bên ngoài một thời gian, mở mang tầm mắt sẽ trở thành một viên ngọc quý. Chỉ sợ bất hạnh gặp phải loại người không thưởng thức được, con đường đã xác định không có cách nào sửa nữa, mà bản thân Vệ Thành cũng không muốn thay đổi, chỉ muốn đi thử thách một lần, chẳng cần loại văn chương xinh đẹp chau chuốt nhưng không sử dụng được , triều đình chỉ cần người có thể làm việc.

Chàng cảm thấy mình là một người có thể làm mọi thứ.

Trong thôn còn đang nghị luận Vệ gia, Vệ Thành lại bình tĩnh đọc sách. Gần đây mấy người Khương Mật luôn bị người trong thôn hỏi, hỏi cử nhân lão gia đâu? Sao cả ngày không thấy người? Chàng đang bận làm cái gì vậy?

Khương Mật nói chàng đang đọc sách, mùa xuân năm sau còn phải đi thi.

" Đã trúng cử nhần rồi còn chưa đủ? Vẫn muốn tiếp tục thi? ”

"Nghe tướng công nói là triều đình quy định nhất định phải thi, nếu thi tốt thì triều đình sẽ trực tiếp an bài công việc, thi không tốt thì về quê tự quyết định tiền đồ bản thân."

"Vậy lần sau nếu lại thi trúng, gọi là gì?"

"Gọi là cống sĩ."

"Sao ta nghe nói cao hơn cử nhân một cấp là tiến sĩ?"

Khương Mật lắc đầu nói không biết: "Ta nghe tướng công nói nhưng mà thật sự không hiểu lắm, thiếu chút nữa choáng váng đầu óc. ”

Từ trong miệng người Vệ gia nghe được lời khẳng định chắc chắn, nghe nói năm sau Vệ Thành còn muốn đi thi, nhao nhao cảm thán người đọc sách đúng là không dễ dàng, thi mãi còn chưa xong? Những lời này Vệ Thành một câu cũng không nghe thấy, mỗi ngày ngoại trừ luyện chữ thì là đọc sách, nghỉ ngơi thì đi trêu chọc nhi tử. Chàng đọc Tam Tự Kinh Thiên Tự Văn cho hắn nghe, Nghiên Mực yên ổn nghe được một hai lần, nếu nhiều quá là vùi luôn cả khuôn mặt mập mạp vào ngực Khương Mật, còn lấy móng vuốt mập che hai lỗ tai. Không nghe, kiên quyết không nghe.

Vệ Thành thấy hắn che lỗ tai thì thở dài.

Khương Mật hỏi tại sao?

"Ta đoán có lẽ mẫu thân sẽ phải thất vọng rồi, heo con hắn căn bản không thích đọc sách. Nàng nhìn xem hắn bít chặt lỗ tai kìa, sợ phải nghe thêm, thế này còn thi trạng nguyên cái gì?"

Khương Mật nghe chàng gọi nhi tử là heo con liền lấy mũi chân đá chàng: " Chàng nói cái gì vậy? Để nương nghe thấy lại mắng bây giờ.. ”

"Hắn mập như vậy còn không phải heo con à?"

Khương Mật liếc chàng một cái: " Chàng còn nói.”

Vệ Thành giơ tay đầu hàng: "Được được được, ta không nói. Ta không nói nữa được chưa?" Vệ Thành thương lượng với Khương Mật một chút, bảo rằng nên cảnh bảo trước cho cha mẹ, phải để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý, sinh ra bộ dạng trắng trẻo thanh tú không nhất định lớn lên sẽ là người đọc sách.

"Nhưng thiếp cảm thấy Nghiên Mực rất thông minh." Khương Mật dựa vào Vệ Thành, nói, "Tướng công xem có phải là bởi vì chàng luôn đọc đi đọc đi đọc lại mấy câu kia nên hắn mới thấy phiền? ”

"Hắn mới nửa tuổi mà có thể nghe đọc sách nghe đến phiền sao?"

"Sao lại không được? Đừng nói là hắn, ta nghe còn thấy phiền, bằng không chàng đổi một chút, đọc tứ thư ngũ kinh, hoặc là đọc hai bài thơ. ”

Nghiên Mực không nghe thấy tiếng cha đọc sách nữa mới buông tay xuống, vẻ mặt hưởng thụ nằm sấp trên ngực của nương hắn, móng vuốt mập mạp đặt lên trên vai, nhìn trông đến là thoải mái. Lúc này Vệ Thành lại đọc thơ, hắn nhăn mặt, không biết có nghe hay không, nhưng ít nhất cũng không đưa tay che lỗ tai nữa.

Vệ Thành thật sự muốn biết tiểu tử thúi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chàng mới đọc đi đọc lại một bài thơ tám lần, sau tám lần đọc, Nghiên Mực không chịu nghe nữa, mà cũng không thèm bịt lỗ tai, hắn thò tay ra từ trong ngực Khương Mật đánh người cha ngốc này. Cứ đọc đi đọc lại có vài câu, thật khó chịu, thật mệt mỏi chết mất.

Khương Mật cầm cái mập mạp muốn đánh người của con trai đặt lên miệng, hôn vào lòng bàn tay hắn. Dỗ dành mãi mới chọc cười được Nghiên Mực, chờ nhi tử cười ra tiếng nàng mới quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, nhướn ánh mắt ranh mãnh, như đang nói với chàng “ Thế nào, thiếp nói có đúng không?

Vệ Thành suy nghĩ, cảm thấy Mật nương mới là thông minh, chỉ là sinh ra ở nông thôn nên không có cơ hội biểu lộ. Nghiên Mực giống nàng, so với mình lúc trước thông minh hơn một chút, còn sau này có tiền đồ hay không, vậy phải xem hắn có chịu đọc sách hay không.

"Chuyện này cũng đừng nói cho nương biết, nếu để nương biết..." khéo cả thôn đều biết nhà mình xuất hiện một thần đồng.

Gần đây chuyện Vệ Thành trúng cử khiến Ngô thị phân tâm, không để ý đến việc khoe khoang Nghiên Mực, nhớ tới Ngô thị thường ngày cực kỳ tin tưởng vào khả năng của tôn tử, Khương Mật gật gật đầu, để chàng yên tâm.

Không nói, khẳng định không nói. Nhưng chờ mấy tháng nữa, Nghiên Mực mà mở miệng nói chuyện, Ngô thị lại có cái để thổi phồng cháu trai.