Chương 115: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Có người hỏi Vệ Thành có tính toán gì tiếp theo, có người bảo chàng phát đạt đừng quên phụ lão hương thân.

Lý thị nương tìm cơ hội sán tới, gọi Ngô bà tử nói: " Bà thông gia, chờ Tam Lang nhà ngươi làm quan cũng đề bạt nhà chúng ta một chút, để nhi tử ta lên nha môn làm việc. ”

Ngô bà tử quay đầu nhìn về phía con dâu thứ hai: "Còn không đỡ nương ngươi đi nghỉ một lát, uống say rồi. ”

Bởi vì Cẩu Tử rơi xuống ruộng nước mùa đông, Tiền Quế Hoa ở nhà trông coi hắn, không đi được, nên không đến. Khương gia ngoại trừ Khương phụ ra, có thêm một nhà Khương đại bá. Đại bá mẫu Khương Mật cũng đang ngồi ở bàn này, nghe thấy cười cười: " Chắc là do uống quá nhiều rồi? Đến chúng ta còn không tiện khiến cử nhân lão gia khó xử, ta còn là thân bá nương của cử nhân nương tử đấy. ”

Ngô thị gật gật đầu: "Bình thường chúng ta ghét nhất những người làm quan còn mang theo tam thân lục thích bóc lột bách tính, lúc Tam lang còn chưa trúng cử, cha hắn đã nói, nếu có một ngày hắn làm quan, phải làm một vị quan tốt thanh liêm tạo phúc cho dân chúng, bà thông gia nói như này là không được, không được.”

Nương Lý thị liều mạng, bất chấp cả chuyện nữ nhi sẽ khó xử, hôm nay cũng phải mở miệng, vốn nghĩ ở trước mặt nhiều người như vậy, Vệ gia sẽ không tiện cự tuyệt, dù sao cũng là thông gia.

Bà ta không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Khương gia, bày ra thân phận ngăn cản mình. Mà người ta còn nói rất hợp lý.

Khương gia là nhà mẹ đẻ của Khương Mật, thân thiết gần gũi hơn Lý gia, người ta còn chưa muốn cái này cái kia, người Lý gia sao còn không biết xấu hổ mà đòi hỏi. Lý thị nương suy sụp rời đi, bà ta khiến Lý thị mất mặt như vậy nên nàng ta cũng không tiện ở lại, chỉ đành lấy cớ nói tiễn nương, đi theo.

Sau khi đi ra ngoài một đoạn, Lý thi dừng lại lau nước mắt.

"Nương người có phải thấy cuộc sống của ta quá tốt nên chướng mắt hay không? Người vừa làm cái gì vậy?”

"Ta chỉ là nhắc một câu xem sao, nhỡ đâu được thì sao?"

" Thế người có thành công không? Ngươi không thành còn liên lụy đến ta, từ khi náo loạn phân gia, mẹ chồng nhìn ta và đại tẩu đều không vừa mắt, có cơ hội là mắng hai tiếng, bình thường ta còn không dám lộ mặt, đến ngày hôm nay mà nương còn xuất đầu lộ diện gây chuyện với bà ấy để tìm lợi... Ban đầu ta muốn từ từ sửa chữa quan hệ với lão tam, hai vợ chồng bọn họ đều dễ nói chuyện, chờ quan hệ tốt hơn một chút, ta lại kể khổ với hắn, xem hắn có chịu kéo một phen hay không, bây giờ bị nương làm hỏng bét. Người sai lại sốt ruột như vậy, loại chuyện này có vội vàng được không? ”

Lý thị nương vẻ mặt hậm hực " Hôm qua ngươi nói như vậy, ta sốt ruột ... Ta nghĩ hôm nay nhiều người như vậy nhìn vào thì bà ấy cũng không thể không cho thông gia thể diện. ”

" Nương có phải mới biết mẹ chồng ta một hai ngày đâu? Bà ấy có bao giờ cần mặt mũi? Quên đi, đã như vậy rồi thì ta có nói cái gì nữa cũng vô dụng, người trở về đi, đừng đến náo loạn nữa, người náo loạn một lần cuộc sống của ta sẽ khổ sở một lần. ”

......

Lúc trước Lý thị cùng Trần thị đều không tin cha mẹ chồng có thể tuyệt tình đến vậy, bọn họ vẫn nghĩ cho dù chia nhà, huyết thống giữa huynh đệ ruột thịt cũng không thể chặt đứt. Ba huynh đệ có một người phát triển, sao có thể không giúp những người khác?

Hiện tại Ngô bà tử bọn họ dùng hành động chứng minh mình thật sự có thể buông tay mặc kệ, lúc trước vì có thể thuận lợi phân gia bao nhiêu lời khó nghe bọn họ đều nói ra hết, trong thôn có bao nhiêu người nghe vào tai, hiện giờ muốn quay trở về, đúng là một trò cười chết người.

Trong thôn đã có người chê cười Vệ Đại Lang l Vệ Nhị Lang, nói lúc trước ngươi xem thường huynh đệ, sợ bị liên lụy, hiện giờ nên có cốt khí, đừng sán đến dựa dẫm. Còn có người ngấm ngầm nói: "Nếu lúc ta nghèo túng mà huynh đệ đối xử với ta như vậy, phát đạt rồi tuyệt đối sẽ không giúp hắn, ta thà rải tiền cho ăn mày cũng không giúp hắn. Ta có xấu không? Dựa vào cái gì? Muốn huynh đệ giúp ngươi, trước tiên quỳ xuống xin lỗi đi đã, nói trước kia làm sai, không nên mắt chó coi thường người khác. ”

Trần thị tức giận đến nỗi ăn không nổi cơm, nháo cũng vô dụng, nàng ta toàn bộ trông cậy vào Mao Đản, buộc Mao Đản cũng phải có tiền đồ như Vệ Thành, trước thi tú tài, sau đó thi cử nhân.

Lý thị không như vậy, nàng ta đến nhà cũ nhận sai với mẹ chồng, giải thích rằng không nghĩ tới nương nàng ta sẽ nói những lời như vậy vào ngày khai tiệc, chỉ là nói đùa không biết chừng mực nên mới gây náo loạn xấu hổ. Ngô thị không tin, nhưng lười so đo, coi như là như vậy, không truy cứu nữa. Lý thị cầm kim chỉ đi tìm Khương Mật cùng làm, vừa làm vừa nói chuyện với nàng, dùng hành động thực tế để làm quen.

Cũng chính lúc này, nàng ta phát hiện Khương Mật không giống như ban đầu.

Nhớ lại năm nàng mới vào cửa, tính tình thật sự mềm yếu, hai tẩu tử nói cái gì cũng không so đo, có thể nhịn thì nhịn, có thể nhường sẽ nhường.

Bây giờ lại khác.

Nàng vẫn cười tủm tỉm hiền lành, chưa từng nói nặng lời, nhưng không phải cái gì cũng đáp ứng. Có đôi khi ngươi nói lải nhải cả nửa ngày, nàng làm như không nghe thấy, thúc giục nàng còn cười bảo ngươi lặp lại một lần nữa vì vừa rồi thất thần không chú ý nghe. Có đôi khi lại nói xin lỗi tẩu tử, việc này ngươi nói với ta cũng không có ích gì, ta chỉ quản được nhi tử của mình, không quản được đến những thứ này.

Nàng thật sự không nghe thấy hay giả vờ thì chỉ có nàng biết, Khương Mật người này, ai tới tìm nàng, nàng cũng không lay động, nếu là trẻ con thì nàng sẽ cho chút keo đường hay gì đó hoặc quan tâm đôi ba câu, những chuyện nhỏ nhặt này nàng không so đo, nhưng nếu thấy nàng dễ nói chuyện mà muốn nàng giúp đỡ thì không hề dễ dàng.

Giống như Lý thị bây giờ, thừa dịp mẹ chồng không có ở đây, nàng ta kể khổ với Khương Mật không chỉ một lần.

Nói rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ, có khổ tâm.

Nói trước đó có một số việc mình làm không ổn, xin lỗi đệ muội, mong nàng không so đo hiềm khích trước kia.

Lại nói cái gì một cây làm chẳng nên non, huynh đệ ruột thịt nên tương trợ lẫn nhau, xa cách để cha mẹ nhìn thấy sẽ khó chịu.

......

Lý thị nói rất hay, nông dân bình thường không nói được như vậy, Khương Mật không tiếp lời, ngược lại còn nói nàng ta làm quá vấn đề.

"Đầu lưỡi và răng còn có lúc va chạm, huynh đệ có chút cọ xát cũng bình thường, làm gì đến mức hận thù? Nhị tẩu nói nặng lời rồi. ”

"Cho tới bây giờ ta cũng cảm thấy huynh đệ hẳn là nên tương trợ lẫn nhau, chẳng qua là học vấn không giống với làm nông. Trong nhà có một mẫu đất, ngươi làm nhiều thì ta có thể làm ít hơn, đọc sách thì khác, đọc sách phải dựa vào bản thân mình, không ai có thể giúp đỡ. ”

Lý thị cảm thấy lời Khương Mật giống như còn có ẩn ý, đang cân nhắc, Khương Mật đã buông công việc trên tay đứng lên.

Nàng đứng lên, đi hai bước, quay lại nhìn Lý thị nói: " Đến giờ nấu cơm tồi, nhị tẩu không về làm à? ”