Chương 112: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Đêm nay, Khương Mật vừa nằm xuống liền nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, tướng công đã suy nghĩ kỹ, nói không nhận trọng lễ, bọn họ tạm thời còn phải ở nông thôn, nhưng về sau vẫn sẽ khác.

Vệ Thành cũng không ngủ, cho dù trước đó một tháng đã nhận được lời khẳng định từ phu tử, nhưng có cơ hội rất lớn và thực sự trúng cử rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau. Vệ Thành đang nghĩ ngợi thì cảm giác được người bên cạnh hơi động, chàng nghiêng qua, nhìn về phía Khương Mật nằm bên cạnh, hỏi nàng không ngủ được sao?

Khương Mật khẽ ừ một tiếng.

"Nàng đang suy nghĩ cái gì?"

Nghe chàng hỏi như vậy, Khương Mật dịch lại gần chồng, dựa vào thân thể ấm áp của chàng, giơ tay chạm nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú kia "Thiếp đang nghĩ mệnh của thiếp thật tốt, có thể gả cho một người thật có bản lĩnh. ”

Vệ Thành cũng đưa tay ra, phủ lên mu bàn tay nàng, hỏi: "Nói thì nói, sao lại duỗi tay ra khỏi chăn? Nàng không lạnh à? ”

"Trong lòng có lửa nóng, bên ngoài sẽ không thấy lạnh."

Vệ Thành nắm tay nàng không buông, tay kia kéo nàng vào lòng, ôm chặt eo: "Lúc chúng ta thành thân, vận thế của ta cực kỳ kém cỏi, lúc ấy trong lòng thật sự không có gì chắc chắn, thậm chí ta đã nghĩ đến tương lai nếu thất bại lần nữa sẽ từ bỏ việc học về nhà làm ruộng. Ta thực sự rất muốn xoay người, nhưng không dám nói, ngay cả một câu hứa hẹn cũng không dám nói. Lúc ấy ai cũng khinh thường ta, chỉ có cha mẹ và nàng luôn tin tưởng, nàng không chê ta không có bản lĩnh làm liên lụy đến gia đình, móc tim móc phổi vì ta, muốn sống với ta... Hai ba năm nay, thời gian ta ở nhà không nhiều lắm, cha chăm sóc đồng ruộng, việc nhà là nàng và nương lo liệu, ta thực sự rất có lỗi với cả nhà, bây giờ thi đậu, mọi người mới coi như được nở mặt nở mặt. ”

Khương Mật nghe xong thì nở nụ cười, hơi thở chạm lên người chàng, có chút ngứa ngáy.

Khương Mật nói: "Trước khi gả tới đây thật ra thiếp đã suy nghĩ rất nhiều, nghe nói vận thế chàng không tốt, còn nghe nói mẹ chồng không dễ ở chung, lúc ấy trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng lại nghĩ dù có thế nào vẫn còn tốt hơn ở nhà mẹ đẻ, thôi thì cứ đánh liều một phen, còn ở trong nhà kia cũng không biết sẽ được hứa cho loại người nào, hôn sự của thiếp, bản thân thiếp không làm chủ được. Trước khi làm mai thiếp còn được nghe qua một ít lời nhàn thoại, nói bộ dáng thiếp không tệ, có lẽ sẽ bị đưa đến một nhà giàu nào đó trên trấn làm thiếp, như vậy trong nhà sẽ được rất nhiều tiền. Lúc hai nhà chúng ta bàn chuyện hôn sự, thật ra thiếp không thích chàng, chỉ biết là Hậu Sơn thôn có Vệ thư sinh, học vấn tốt nhưng vận khí xấu. Ngay cả khi đó, thiếp cũng coi chàng là cọng rơm cứu mạng, gả cho chàng là con đường sống duy nhất. ”

Những lời này là lần đầu tiên Khương Mật nói, Vệ Thành nghe mà trong lòng cảm thấy căng thẳng, ngay cả cổ họng cũng khàn khàn một chút, chàng hỏi: "Về sau thì sao? ”

Khương Mật không nói tiếp, nàng ôm mặt nam nhân trong bóng tối, hôn chàng một cái. Vốn là muốn an ủi, nhưng chàng lại không thỏa mãn chỉ với một cái hôn, tây phòng bên này truyền ra một chuỗi động tĩnh khiến người ta đỏ mặt tim đập.

"Đừng, thiếp còn chưa nói xong, có muốn nghe không?"

Lần thân thiết gần nhất là vụ thu hoạch năm ngoái, sau đó Khương Mật mang thai, Vệ Thành thập phần khắc chế, đến cuối tháng tư Nghiên Mực sinh ra, tháng sáu Khương Mật lên đường đi phủ thành, tháng bảy hai người lại ngủ cùng một chỗ, lúc ấy có thể thân thiết, nhưng lúc đó trong lòng còn lo lắng chuyện thi khoa cử, không rảnh bận tâm đến những thứ này. Sau khi trở về lại vướng tiểu tử thúi kia... Tính ra như vậy, hai người phải đến một năm lẻ mấy tháng rồi chưa làm chuyện đó, không châm lửa thì không cảm thấy gì, lúc này Khương Mật chủ động, Vệ Thành có chút không nhịn được.

Chàng xoay người đè nương tử ở phía dưới, hôn đủ vốn, nghe thanh âm kiều mị của nàng, hơi thở dồn dập của nàng, mới kiên định mạnh mẽ xông thẳng vào, chàng động vài cái, bảo Khương Mật nói tiếp.

Nói gì?.

Đầu óc nàng đã thành bột nhão, mở miệng chỉ còn tiếng rên rỉ, còn nói được gì.

Cái người này, mặc áo dài thì là bộ dạng thanh cao sạch sẽ, khi lên giường mới lộ ra bản chất, vô cùng lưu manh. Khương Mật nằm trong khe hở giữa chàng và ván giường, thở dốc, nghe thấy chàng hỏi: "Sau đó thì sao? Sau khi thành thân với ta, nàng vẫn không thay đổi à? ”

"Ta, ta không thay đổi, nhưng trong lòng thay đổi."

Lúc này đầu óc Khương Mật hoàn toàn không đủ dùng, không nghĩ được gì nữa, mơ hồ đứt quãng nói ra tất cả lời trong lòng. Vệ Thành nghe mà ngọt ngào như ăn mật, nghĩ thầm nương tử thật sự xứng đáng với tên của nàng, từng câu từng chữ nói ra đều ngọt ngào đến mê người.

Thân mật xong, Khương Mật mệt mỏi ngủ thiếp đi trước, Vệ Thành ôm nàng vào trong ngực, gạt sợi tóc rơi trên mặt nàng, chạm vào má nàng vài cái.

Thật ra chàng đã sớm biết, lúc làm mai Mật nương căn bản không thích mình, cửa hôn sự này là Vệ Thành cầu tới, lần đầu tiên chàng cố chấp tới như vậy, nhất định phải cưới. Cũng may Mật nương là người mềm lòng, chỉ cần đối đãi thật lòng nàng sẽ thay đổi tâm ý. Cũng may chàng không làm mọi người m thất vọng, thi trúng cử nhân, có thể cho nương tử một cuộc sống tốt hoen.

Trước đó nhìn Mật nương ở giữa chị em dâu không hề có tiếng nói, trong lòng Vệ Thành rất khó chịu, hiện tại tốt rồi, nàng không cần phải nghẹn ở trong lòng, cũng không cần cúi đầu với đại tẩu nhị tẩu thậm chí là nhà mẹ đẻ bên kia.

......

Đúng như Vệ Thành dự đoán, người tới tặng lễ thiếu chút nữa san bằng ngưỡng cửa Vệ gia, đồ bọn họ mang đến không giống người trong thôn chỉ có chút thịt gà vịt cá, cái gì cũng có, từ khế ước ruộng đất đến vàng thật bạc thật đến thư pháp danh họa đến đồ vật vải vóc, có chỗ còn tặng cả người cho cử nhân lão gia, là tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, thu vào phòng cũng được, mà để hầu hạ người cũng được.

Người trong thôn ghen tị đến đỏ mắt, nói bây giờ Vệ gia thật sự phát đạt.

Nhưng Ngô thị từ chối hết, vẫn là mấy lời kia, nhà có chyện vui là thật, muốn mở tiệc cơ động cũng là thật, bà còn báo ngày cho người ta, đến lúc đó người quen hay không quen biết đến uống rượu, Vệ gia mở cửa hoan nghênh, nhưng nhất định không nhận lễ trọng.

Người khiêng lễ vật tới đây kiên trì nói gì cũng không được, toàn bộ đều để bị Ngô thị trả về.

Người trong thôn thấy thái độ kiên quyết chết cũng không nhận của Ngô thị còn thổn thức, không nghĩ tới bà lại là người coi tiền tài như cặn bã, chẳng lẽ trước kia cuộc sống Vệ gia quá khổ, nên bà mới bị ép buộc phải keo kiệt. Dù sao trước kia thật sự không nhìn ra...

Những người này không biết sau khi tiễn đi nhóm cuối cùng đến chúc mừng, Ngô thị bước đi nặng nề trở lại nhà chính, vừa vào phòng liền thả người xuống ghế. Bà cứ ngồi nghệt ra như vậy một hồi lâu, Vệ phụ còn hỏi tiếp khách nhận lễ mà cũng mệt mỏi như vậy sao? Chỉ là hàn huyên vài câu mà còn mệt hơn so với làm ruộng?

Ông nói xong chỉ thấy vợ già ôm ngực.

Vệ phụ khẩn trương: "Lão bà tử bà làm sao thế? Không thoải mái à? ”

"Đổi lại là ông ông có thể thoải mái không? Ông có biết hôm nay ta nhìn thấy bao nhiêu thứ không. Ta thật sự đau tim đấy, từ lúc gả cho ông đến giờ, cả đời này ta chưa từng thấy qua nhiều vàng thật bạc thật như vậy, hôm nay, người ta cầm hộp gấm mang mang tới cửa cầu xin lão thái thái ta nhận lấy, hết lần này tới lần khác ta lại không thể nhận! Ôi chao, ta khó chịu!” Tối hôm qua nhi tử nhắc nhở, Ngô thị vẫn chưa có cảm giác gì rõ ràng, hôm nay tận mắt nhìn thấy người ta đưa tới những thứ kia, cha mẹ ơi, bà muốn, bà vô cùng muốn, trong lòng ham muốn chết mà còn không dám nhìn nhiều thêm một cái, còn phải đẩy người ta ra ngoài.

Nguyên nhân gì có thể khiến bà cự tuyệt nhiều ngân lượng đến vậy.

Chỉ có thể là tình yêu dành cho đứa con trai thứ ba.

Là vì nhi tử dặn dò, vì chính miệng nhi tử nói với bà, nhờ bà nhất định phải làm được, bà sao có thể không đồng ý?