Tiền Quế Hoa vừa rồi đứng lên, lúc này lại ngồi xuống dưới mái hiên tiếp tục suy nghĩ lung tung, thuận tiện chờ Cải tử hết tức giận trở về, kết quả chờ mãi cũng không có thấy về, Tiền Quế Hoa đứng ngồi không yên muốn cầm đèn dầu đi tìm người, lúc này có động tĩnh.
Khương Cẩu Tử được hai người cùng thôn đưa về, hắn tức giận nên chạy có chút xa, buổi tối đen như mực nhìn không rõ, dưới chân đạp hụt ngã xuống ruộng nước. Hắn bị lún trong bùn loãng giãy dụa nửa ngày vẫn không bò ra được, sau đó kêu cứu, có người nghe được mới đi nhìn một chút, kéo hắn từ trong ruộng nước lên.
Gần đây ban ngày còn lạnh thấu xương chứ đừng nói sau khi đêm xuống, hắn còn ngâm mình trong ruộng nước lâu như vậy, cả người đã đông cứng, mặt tái xanh.
Tiền Quế Hoa nhìn hắn thiếu chút nữa bị đông lạnh chết, vội vàng lấy khăn tay lau người cho hắn, lại nói muốn đi nấu nước.
Hai người giúp đưa người trở về hỏi có cần mời đại phu hay không?
"Không biết là rơi xuống ruộng nước lúc nào, lúc chúng ta phát hiện trên người hắn đã lạnh như băng, vẫn nên mời đại phu xem một chút cho ổn thỏa."
Tiền Quế Hoa liền nhờ bọn họ người tốt thì tốt đến cùng, đi mời đại phu giùm mình, bà ta vừa nấu nước cho Cẩu Tử vừa quở trách đêm hôm khua khoắt ngươi chạy ra ngoài, xảy ra chuyện thì hay rồi. Mắng chửi xong lại nhớ tới việc Vệ Thành hôm nay trúng cử, nàng đột nhiên cả kinh, đây mới là ngọn nguồn tai họa.
Nếu không phải Vệ Thành trung cử, Cẩu Tử sẽ không đến nhà hắn góp vui, hắn không đi góp vui thì mình cũng sẽ không giận dỗi, không phát hỏa, hắn sẽ không chạy ra ngoài vào buổi tối, không chạy ra sẽ không rơi xuống ruộng nước mùa đông...
Bây giờ mới vừa trúng cử đã như vậy. Sau này còn có thể xảy ra những chuyện gì nữa.
Tiền Quế Hoa thoáng cái bộc phát ra, tiếng khóc lớn đến mức đánh thức Khương phụ đang ngủ, Khương phụ đi ra nhìn thấy Khương Cẩu Tử nằm ở đó, hoảng sợ. Hỏi nương tử chuyện gì xảy ra.
" Ông còn hỏi ta? Còn không phải là do nữ nhi tốt kia của ông làm hại. Tất cả đều do nàng hại.”
“ Ngươi bà nương này có phải điên rồi không? Đêm rồi còn nói nhảm? ”
Tiền Quế Hoa tâm tình hoảng hoits, đem bí mật giấu gần ba năm nói ra: "Ta nói cho ông hay, ta sớm đã xem bói cho Khương Mật, thầy bói nói nàng mệnh tốt, ăn sơn hảo hải vị, mặc lăng la tơ lụa nhưng khắc huynh đệ, khắc huynh đệ ông có hiểu không? Giữa nàng và huynh đệ nàng chỉ có thể có một người được tốt, nàng mà tốt thì huynh đệ nàng sẽ không may mắn. Ông còn hỏi tại sao ta không thoải mái? Ông ngẫm lại xem, nàng bây giờ là cử nhân nương tử, mười dặm tám thôn quang đây nàng là phong quang nhất, cuộc sống của nàng đẹp đẽ như vậy thì con ta phải làm sao? Nam nhân của nàng vừa mới trúng cử, Cẩu tử nhà chúng ta liền rớt xuống ruộng nước mùa đông, dau này còn có đường sống nào không? Làm thế nào bây giờ? ”
Khương phụ khiếp sợ, ông nhìn chằm chằm Tiền Quế Hoa nửa ngày, nói: "Cẩu Tử xảy ra chuyện không phải vì ngươi đánh hắn hay sao? ngươi không đánh hắn, hắn có thể tức giân chạy ra ngoài à? ”
“Ta vô duyên vô cớ đánh hắn làm cái gì ?”
Ông Khương cũng gật đầu, nói đúng: "Ngươi vô duyên vô cớ đánh hắn làm cái gì? Ngươi không đánh hắn thì có thể xảy ra chuyện được không. Còn không phải là do gì ngươi gây ra à? ”
"Là do bị Khương Mật khắc. ”
Khương phụ không tin, cảm thấy thầy bói toàn nói mấy lời dối trá lừa gạt người ta bỏ tiền ra, nếu hắn thật sự có thể biết trên trời dưới đất còn cần gì đi bày sạp rách nát kiếm tiền. Đã sớm được quan to quý nhân cung phụng.
"Lời nói của kẻ lừa đảo ngươi cũng tin? Còn bởi vì chuyện này mà gây khó dễ với Mật nương, ngươi có điên không?" Khương phụ vốn đã uống chút rượu, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ồn ào như vậy thì khó chịu, l không muốn nói nhiều, "Được, ngươi dẫn ta đi tìm thầy bói kia, xem ta đập sạp của hắn ra. Bây giờ ta lười để ý đến ngươi, Cẩu Tử quan trọng hơn. ”
......
Bởi vì sợ tốn dầu đèn, người nông thôn đều nghỉ ngơi sớm, bình thường giờ này Vệ gia đã ngủ, hôm nay thì chưa. Khương Mật đã dỗ dành Nghiên Mực đi ngủ, ra ngoài liền nghe thấy Tam Lang đang dặn dò cha mẹ, nói ngày mai tin tức chàng trúng cử hẳn là sẽ truyền khắp nơi quanh đây, sáng mai có lẽ sẽ có người tới tặng lễ, nhắc nhở cha mẹ rõ ràng, đừng có cái gì cũng nhận.
Vệ phụ không nghe rõ, nói hôm nay không phải mọi người đều tới tặng lễ rồi hay sao? Ngày mai chẳng lẽ lại đến đây một lần nữa?
"Hôm nay người đến là bà con trong thôn, đưa tới cũng chỉ là thịt gà vịt cá, nhận được. Sau này sẽ là phú thương xung quanh đây, bọn họ cũng không phải là xách gà vịt tới mà là tặng vải vóc, vàng bạc trang sức, thậm chí nha hoàn nô tỳ, những thứ này không thể tùy tiện nhận, sợ phỏng tay. Nương nhớ kỹ lời con nói, tài sản nhi tử sẽ kiếm, ngàn vạn lần đừng luyến tiếc, tham chút lợi ích nhỏ sau này sẽ rước phiền toái lớn. Nương nhất định phải ngăn lại, nói đến uống rượu ăn tiệc thì hoan nghênh, nhưng chúng ta không nhận lễ trọng. ”
Ngô thị người này có một ưu điểm, đó là biết phân rõ nặng nhẹ, người khác nói bà không nhất định sẽ nghe, nhưng Vệ Thành mở miệng thì chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng nghĩ đến chuyện có người tặng trọng lễ mà không thể nhận, bà cũng có chút đau lòng, nhưng vẫn đáp ứng.
Khương Mật đi ra nghe thấy như vậy, nàng ngồi xuống bên cạnh Vệ Thành, cười nói: "Nương ngài ngẫm lại mà xem, những phú thương này so với ai cũng khôn khéo hơn, bọn họ không có lợi sẽ không dậy sớm, không có chỗ tốt làm sao có thể tặng lễ cho chúng ta? Bắt người tay ngắn, chỉ cần chúng ta thu lễ, sau này sẽ khiến tướng công khó xử. ”
"Tam tức phụ con nói là bọn họ muốn đến hối lộ..."
Ngô thị nói một nửa, còn một nửa nuốt xuống.
Khương Mật nói: "Tướng công nói trúng cử nhân là có thể làm quan. Tuổi trẻ như vậy đã trúng cử, người ta thấy tướng công có tiền đồ xa xôi, rất có thể sẽ vội vàng đến tặng lễ trải đường trước, chờ ngày tướng công phát đạt sẽ quay đầu lại đòi tiền lãi, ngài nói xem lễ này có thể nhận được không? ”