Khương phụ còn đang cân nhắc chuyện Tiền Quế Hoa cùng với Khương Mật, nghe nói như vậy ông chỉ hàm hồ đáp một tiếng, "Ta biết, đại ca, ta đã đã bao nhiêu tuổi rồi, có thể không tính toán được mấy cái này hay sao? ”
“ Nếu ngươi mà tính toán được thì lúc Mật nương mang thai sinh con sẽ không làm qua loa như vậy. Ngươi vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để sửa chữa tình cảm cha con với nàng đi, ta chỉ sợ hai năm nay các ngươi đã làm lạnh lòng nàng. ”
"Lời này của đại ca có nghiêm trọng quá không, nói gì thì nói ta cũng là cha nàng."
Khương đại bá lắc đầu: "Nhị đệ ngươi đừng quá lạc quan, có câu nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ban đầu nàng đúng là là Khương thị nữ, nhưng đã gả đi thì nhà chồng phía trước, nhà mẹ đẻ ở phía sau. ”
......
Hai đại lão gia vừa nói vừa chạy về phía Hậu Sơn thôn, đám người Tiền Quế Hoa bị bọn họ bỏ lại phía sau.
Đối với chuyện Vệ Thành trúng Cử, đa số người thôn Hậu Sơn hâm mộ ghen tị, còn hầu như ngườu thôn Tiền Sơn chỉ chờ xem náo nhiệt.
Xem chuyện náo nhiệt gì. Đương nhiên là chuyện mẹ kế vào cửa không coi con riêng của chồng là người, ở bên ngoài làm bộ làm tịch, sau lưng lại sai khiến như gia súc, hiện tại báo ứng tới.
Ai cũng nói mẹ ruột Khương Mật ở trên trời nhìn xuống, đang phù hộ nàng.
Tiền Quế Hoa trong lòng rất hoảng hốt, bà ta cảm thấy sự tình càng ngày càng đúng như lời thầy bói nói, tình huống đối với bà ta thập phần bất lợi. Bà ta ngồi trong phòng suy nghĩ nên ứng phó như thế nào, vừa nghĩ là nghĩ đến nửa ngày, phục hồi tinh thần lại thì trời đã tối, bụng đói kêu ùng ục, cơm còn chưa nấu. Tiền Quế Hoa sợ Cẩu Tử trở về không có cơm ăn, vội vàng muốn xuống bếp nhóm lửa, nhớ tới cảm thấy không đúng lắm. Tú tài trong thôn cho nghỉ sớm, căn bản không học đến khi trời tối, vậy Cẩu Tử đâu? Sao còn chưa về? Hắn đi đâu rồi?
Tiền Quế Hoa lần này mới thật sự hoảng hốt, vội vàng ra ngoài tìm người, bà ta kéo cổ họng kêu vài tiếng, mới có người nói cho nàng biết Cẩu Tử nghe nói anh rể hắn trúng cử, cũng đi xem náo nhiệt rồi, bây giờ còn chưa trở về chắc là Vệ gia giữ bọn họ ở lại ăn cơm, bảo bà ta đừng có nóng vội.
Nghe nói nhi tử mặc kệ mình chạy đến Hậu Sơn thôn góp vui, Trong lòng Tiền Quế Hoa càng buồn bực, cảm thấy mình còn không quan trọng bằng đói bụng, cơm Vệ gia ngon như vậy sao?
Sau đó Cẩu Tử và Khương phụ trở về, vừa vào sân thì phát hiện mẫu thân mình đen mặt đứng dưới mái hiên.
"Nương người đứng ở đây giả làm môn thần đấy à?"
Mới trêu chọc một câu, Tiền Quế Hoa liền lấy cây gậy gỗ nhỏ muốn đánh hắn, vừa đánh vừa mắng: "Trời tối không thấy ngươi trở về, ngươi đi đâu. Ngươi có biết ta lo lắng thế nào không? Ta tìm ngươi ở khắp mọi nơi. Sợ ngươi gặp chuyện không may ở bên ngoài.”
Khương Cẩu Tử vừa trốn vừa nói: "Nghe nói anh rể trúng cử, ta thấy náo nhiệt nên đi xem. ”
"Xem náo nhiệt thì xem.” Lần này Tiền Quế Hoa càng đánh ác liệt, nói ngươi trước khi đi xem náo nhiệt không biết về báo một tiếng. "Người khác trúng cử liên quan gì đến ngươi? Anh rể, ngươi gọi hắn là anh rể hắn chưa chắc đã coi ngươi là huynh đệ. ”
Khương Cẩu Tử bị nương hắn đánh, trong cơn tức giận lại mò mẫm chạy ra ngoài.
Hôm nay Khương phụ cao hứng, uống chút rượu muốn l về ngủ, vừa vào phòng còn chưa kịp nằm xuống đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Ông nhíu mày đi ra, hỏi có chuyện gì? "Nói để cho Cẩu Tử đọc sách chính là ngươi, Tam Lang có tiền đồ lớn như vậy, hắn cũng nên đi qua xem mà học tập. Đêm hôm rồi ngươi còn phát điên cái gì vậy? ”
Trong lòng Tiền Quế Hoa vừa phiền não vừa sợ hãi, bà ta ném cây gậy gỗ nhỏ cầm trên tay xuống, đặt mông ngồi dưới mái hiên, không lên tiếng.
Khương phụ nhìn thoáng qua, hỏi nhi tử đâu?
"Ta giáo huấn hắn vài cái, tính khí hắn cũng lớn, chạy ra ngoài. Thích chạy thì chạy, có bản lĩnh đừng có mà trở về. ”
Khương phụ ra cổng gọi Cẩu Tử hai tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại, đoán là người đang mò mẫm trốn ở góc nào giận dỗi, không hết tức giận chắc là sẽ không ló mặt ra. Lúc này trời tối mù mịt, muốn tìm người rất phiền toái, Khương phụ đành phải xoay người trở về: "Cẩu Tử trước khi đi ra ngoài không nói với ngươi một tiếng là hắn không đúng, ngươi lo lắng thì nói cho hắn hiểu là được. Buổi tối còn động thủ, tức giận chạy ra ngoài, bây giờ đi đâu tìm người? ”
"Tìm cái gì? Mặc kệ nó. ”
"Ta nói có phải ngươi không thoải mái vì con rể trúng cử hay không?"
Tiền Quế Hoa vừa nghe lời này vỗ vỗ mông đứng lên: " Hắn không trúng hay không chúng ta cũng vẫn phải ăn phải uống, có gì khác nhau? Không khác thì ta vui vẻ hạnh phúc cái gì? ”
"Cho dù không có vàng thật bạc thật, nhưng khuê nữ là cử nhân nương tử, cuộc sống của chúng ta dù sao cũng tốt hơn một chút, sau này mười dặm tám thôn quanh đây ai còn dám xem thường ta?"
"Đó là ông, ông là cha ruột của nàng, ta thì không phải là mẹ ruột, ông thực sự nghĩ rằng nàng sẽ hiếu thảo với ta? Nàng không ghi hận ta mới là lạ. ”
Khương phụ đi đến bên cạnh bà ta, trầm giọng nói: "Ngươi xem thường Mật nương, tính tình nàng giống mẹ nàng Chu thị, đều là người khoan dung rộng lượng không so đo mọi việc. Ban ngày ta cùng đại ca qua đó, con rể tự mình mang ghế cho ta, mời ta ngồi xuống. Mật nương không chỉ pha trà cho chúng ta, Cẩu Tử tới nàng còn đưa cho hắn hai nắm kẹo đậu phộng, rất bỏ được, bữa tối cũng rất tốt, bàn đầy rượu ngon thức ăn ngon. Trước khi động đũa, nàng hỏi thăm sao ngươi lại không đến, nàng nói muốn trực tiếp nói cảm ơn với ngươi, đa tạ ngươi lúc trước hao tâm tổn sức thúc đẩy mối hôn sự tốt này, ngươi tuy là mẹ kế, nhưng phần đại ân đại đức này nàng không dám quên, có cơ hội nhất định phải báo đáp ngươi... Còn nói hai ngày nữa mở tiệc cơ động ngươi nhất định phải đến. ”
Những lời này, Khương phụ nghe thì cảm thấy nữ nhi có tình có nghĩa, Tiền Quế Hoa nghe thì chột dạ, mà đã chột dạ thì sẽ cảm thấy lời nói có hàm ý khác.
Nói bà ta hao tâm tổn sức còn không phải là đang châm chọc?
Bảo bà ta qua hai ngày nữa nhất định phải đi còn không phải là muốn trực tiếp nhạo báng bà ta trước mặt mọi người hay sao?
Tiền Quế Hoa thiếu chút nữa một nghẹn thở, vỗ vỗ ngực vài cái mới thông. Nhìn thấy bà ta nghe xong còn mất hứng hơn, Khương phụ không thoải mái: "Bên ngoài đều nói mẹ kế không có một ai tốt đẹp, ban đầu ta không nghĩ như vậy, tuy rằng ngươi luôn để Mật nương giúp đỡ làm việc, nhưng cũng không quá khắc nghiệt nàng một miếng ăn, cũng hỏi cho nàng một hôn sự tốt... trong lòng ngươi có khúc mắc, mẹ kế mà làm được đến mức này đã rất ổn, nhưng hôm nay là chuyện gì? Bình thường ngươi luôn nói hy vọng Mật nương gả ra ngoài sống thật tốt cùng người, hiện giờ cuộc sống của nàng đã tốt hơn, ngươi lại mất hứng? Hay là thật tâm ngươi không muốn nàng tốt. ”
Tiền Quế Hoa há miệng, muốn đem lời thầy bói nói cho Khương phụ, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng bà ta rất phiền.
Khương phụ nói rất nhiều mà vợ không có phản ứng gì, trong lòng cũng lạnh đi không ít, ông mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi, bảo vợ để lại đèn cho Cẩu Tử, đi hai bước lại quyết định vẫn nên nhắc nhở một tiếng, nói: "Mật nương nàng không phải là ngươi thân sinh, trong lòng ngươi có chút ý nghĩ khác ta cũng không muốn nói đến. Nhưng ngươi nhớ cho rõ, thời điểm này đừng để cho người khác chê cười, có khó chịu đến đâu thì ra cửa cũng phải giả bộ tươi cười cho ta, đừng đắc tội con rể. Hôm nay ngươi không qua, không biết thôn Hậu Sơn náo nhiệt bao nhiêu, phụ cận người người chạy tới tặng lễ, trong nhà có cái gì lấy cái đó, tất cả đều trông cậy vào cử nhân lão gia ghi nhớ vài phần tình nghĩa đồng hương. Con rể bây giờ thân phận khác xưa, người khác muốn leo lên còn không nhất định có thể leo lên được, ngươi đừng có vội vàng đắc tội với người ta. ”
Khương phụ nói xong thì đi vào phòng, để lại Tiền Quế Hoa ở bên ngoài.