Chương 109: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Đốt pháo ở nông thôn, tiếng động lan ra rất xa, bên kia ngọn núi cũng có thể nghe thấy. Giống như lúc này, ở thôn Tiền Sơn bên sườn núi phía Nam, lần lượt có người từ trong phòng đi ra, bọn họ nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, là thôn Hậu Sơn.

"Hôm nay bên Hậu Sơn thôn có chuyện vui à? Cưới vợ hay...? ”

"Không nghe nói."

"Dù sao cũng đang nhàn rỗi, chúng ta đi nhìn xem một chút?"

Có hai ba người ngồi không yên muốn đi xem náo nhiệt, nhiều người nghe thấy tiếng động chỉ đi ra nghị luận vài câu, ra ngoài gió lạnh, không lâu sau bọn họ lại vào nhà. Sương giáng đã qua, mười ngày nữa sẽ lập đông, mấy ngày nay nhiệt độ hạ rất nhanh. Nam nhân ngày ngày xuống ruộng thân thể rắn chắc mặc áo đơn sợ lạnh đã lấy áo bông ra.

Người đi xem náo nhiệt ra ngoài khoảng hai khắc đồng hồ đã về, trực tiếp chạy về phía phòng mới của Khương gia, hỏi hắn cũng không mở miệng, chạy một mạch đến trước cửa nhà Khương gia mới dừng lại, chống đầu gối thở hổn hển vài hơi rồi ngửa đầu kéo cổ họng hô: "Có người không? Khương gia có ai ở đây không? ”

Thời gian này trên đồng không còn việc gì nữa, chỉ đợi đất khô, thời gian rảnh rỗi của nông dân nhiều hơn. Hai tháng trước, đến nhà cũng chỉ có thể tìm được Tiền Quế Hoa, hôm nay cha Khương Mật lại ở nhà, đang ngồi ở dưới mái hiên sửa nông cụ. Nghe thấy có người la hét, ông buông nông cụ trong tay xuống vỗ quần đứng dậy chậm rãi bước ra khỏi nhà: "La hét cái gì? Chu lão tam ngươi chuyện gì thế? ”

Chu lão Tam một đường chạy rất nhanh, lúc này còn chưa thở dốc xong, hắn cũng bất chấp cười nói: "Hỉ sự! Có tin vui lớn.”

"Chuyện gì đât? Gia đình ta thì có thể có chuyện gì vui? ”

"Lão ca ngươi còn không biết à? Không phải có nhà đang nổ pháo sao? Ta đi qua xem xét, chính là nhà Vệ gia thôn Hậu Sơn nổ pháo, nghe nói vừa rồi có sai gia cưỡi ngựa đến Vệ gia báo hỉ, Vệ Tam Lang hắn thi đỗ cử nhân. Lúc này ở Vệ gia rất náo nhiệt, trước nhà vây quanh mấy vòng người, lão ca ngươi là nhạc phụ Vệ tam lang sao vẫn còn bình tĩnh ngồi đây. ”

Bình tĩnh cái gì, Khương phụ loạng choạng.

Ông không thể tin vào tai mình, hỏi lại một lần nữa: “ Ngươi nói vệ gia? Nhắc lại lần nữa xem, ta nghe không rõ. ”

Chu lão tam cố ý nói chậm, gằn từng chữ nói cho ông biết, Vệ Tam Lang Vệ gia thôn Hậu Sơn thi đỗ cử nhân, nghe nói năm nay huyện Tùng Dương chỉ có một cử nhân lão gia, chính là hắn.

Cử nhân lão gia...

Chân Khương phụ mềm nhũn, đỡ khung cửa mới đứng vững, thật không thể tin được con rể xui xẻo kia của ông lại có thể có tiền đồ lớn như vậy. Tuy rằng lúc bàn chuyện cưới hỏi cho Mật nương Tiền thị cũng nói vận thế không dễ đoán, biến hoá khôn lường, nếu thật sự có thể đổi vận, Mật nương sẽ nhặt được món hời lớn. Lời này Khương phụ cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, không coi là thật, lúc ấy nghĩ cho dù sau này Vệ Thành không xui xẻo, cũng lắm là thi đỗ tú tài, mười dặm tám thôn làm gì có cử nhân lão gia? Không ngờ... Ông hoàn toàn không thể nghĩ đến.

Hoảng hốt lúc đầu qua đi, nghĩ đến việc cử nhân lão gia duy nhất ở mười dặm tám thôn quanh đây là con rể mình, khương phụ sốc lại tinh thần, ông cảm ơn Chu lão tam đến báo hỉ muốn vào phòng thay xiêm y, chuẩn bị đến Hậu Sơn thôn góp vui.

Tiền Quế Hoa vừa rồi đi giặt quần áo, bưng chậu gỗ trở về phát hiện có gì đó không đúng.

Trước cửa nhà bà ta bình thường vẫn vắng vẻ, sao hôm nay lại có nhiều người như vậy?

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người đang làm gì ở đây? Nhà ta có chuyện gì vậy? ”

Có hai bà nương mang theo khuôn mặt tươi cười nghênh đón, liên thanh nói chúc mừng. Tiền Quế Hoa còn đang buồn bực không hiểu trong nhà có chuyện vui gì. Chợt nghe thấy người trước mặt nói: "Ngươi đúng là có mệnh tốt! Mệnh thật sự tốt! Khuê nữ ngươi gả đến Vệ gia hơn hai năm, giờ đã là cử nhân nương tử. Vệ gia Tam Lang trúng cử rồi.”

Chỉ nghe thấy một tiếng oanh, chậu gỗ Tiền Quê Hoa bưng rơi xuống đất, đập vào ngón chân bà ta.

Vốn cả người bà ta đều đang đắm chìm trong cảm giác khó tin, bởi vì cơn đau nhức này mà bừng tỉnh, bà ta ôm chân nhảy dựng lên, trong miệng là liên tục than ôi.

Mấy người nhìn thấy màn này, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều hận không thể chậc chậc hai tiếng.

Đã nhìn ra Tiền Quế Hoa mất hứng.

Thì đúng là bà ta sao có thể vui vẻ hạnh phúc được?

Kế nữ mà bà ta trong sáng ngoài tối âm thầm ức hiếp bây giờ bay lên cành cao, người mẹ kế này còn có ngày tốt sao?

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng lời này cũng không thể nói rõ ra ngoài, mấy nữ nhân vội vàng giúp đỡ khuyên bảo.

“Con rể có tiền đồ, nhìn xem nhạc mẫu này cao hứng như thế nào này.”

"Quế Hoa Nhi ngươi sau này là nhạc mẫu của cử nhân lão gia, ngươi phát đạt rồi nha.”

"Lúc trước cửa hôm sự này là do một tay ngươi thúc đẩy, mẹ kế tốt như vậy tìm đâu ra?"

"Đúng vậy! Ngươi yên tâm! Mật nương tính tình như thế nào ai mà không biết? Trong lòng nàng nhất định cảm kích ngươi. Có cơ hội nhất định sẽ giúp đỡ nhà mẹ đẻ.”

"Trước đó đã nghe nói cử nhân lão gia được miễn thuế, đem ruộng đất nhà ngươi treo dưới danh nghĩa con rể ngươi, sau này không cần nộp thuế đất nữa, một năm có thể tiết kiệm rất nhiều đấy."

"Thật hâm mộ ngươi đấy nha. Lúc trước sao ta lại không có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, sớm biết cũng nên đi thăm dò ý của Vệ gia. ”

“ Nhà ngươi? Thôi đi. Ai mà không biết cửa hôn sự này không dễ dàng thúc đẩy? Nếu không phải tự Vệ Tam Lang nhìn trúng, hôn sự này sao có thể thành? Nói đi nói lại vẫn là Mật nương có phúc khí, lúc nàng gả qua Vệ Tam Lang ngay cả tú tài cũng chưa phải, ai mà có thể nghĩ đến những chuyện phát sinh hai năm nay. ”

Lúc này Khương phụ đã thay xong xiêm y đi ra, nhìn thấy vợ mình đứng ngay cửa, cũng thúc giục bà ta vào phòng đổi quần áo.

Cùng lúc đó, cả nhà Khương đại bá cũng tới. Từ sau lần sụp núi, Khương phụ cùng một nhà đại ca có chút xa cách, lúc ấy náo loạn thật sự rất khó nhìn mặt nhau, hôm nay nghe nói Vệ Thành trúng cử, Mật nương trở thành cử nhân nương tử, bọn họ cũng bất chấp lúc trước còn có gì không vui, vội vàng tới tìm Khương phụ.

Hai huynh đệ Khương gia nói xong chuẩn bị đi, Tiền Quế Hoa còn chưa đi thay xiêm y, Khương phụ muốn thúc giục bà ta, bị đại ca túm lấy. Khương đại bá từ trong kẽ răng thì thầm hai câu: "Nàng cũng không phải là mẹ ruột của cử nhân nương tử, có đi hay không không có gì quan trọng. Hơn nữa nàng như vậy, không giống như đi chúc mừng, ngược lại giống như..."

Khương phụ nghe lời này nhíu nhíu mày, lại nhìn vợ mình một cái.

Nghĩ thầm đại ca mình thật sự không nói sai.

Mệt cho nàng bình thường nhắc tới Mật Nương còn cười tủm tỉm, Khương phụ luôn nói với người khác vợ sau của mình tâm địa tốt, đối với nữ nhi không phải ruột thịt cũng rất quan tâm, còn tìm cho một nhà chồng tốt như vậy... Xem ra đều là làm bộ làm tịch, giả bộ cho đến hôm nay, chuyện bất ngờ đến như một tiếng sấm trên mặt đất, nổ quá mức lợi hại, nàng không nhịn được nữa.

Khương phụ cũng sợ Tiền Quế Hoa đến Vệ gia làm chuyện gì mất mặt, không mang theo bà ta, cùng đại ca đi.

Đi trên đường Khương đại bá nhịn không được nói: "Đại tẩu sớm đã nói Tiền thị không hảo tâm như vẻ bề ngoài, nói nàng tìm cho Mật Nương một cửa hôn sự tốt, xem ra nếu hai năm trước nàng biết Vệ Thành có thể có ngày hôm nay, kiểu gì cũng quyết tâm không gả Mật nương vào cửa Vệ gia. Nhưng những chuyện cũ này có lật lại cũng không có ý nghĩa gì, ngươi nhớ kỹ, lúc này ngàn lần vạn lần đừng để nương tử người làm gì quái đản, cũng đừng có chờ không được giơ tay đòi hỏi con rể chỗ tốt, chọc người ta chê cười, lão nhị ngươi phải biết rằng, cho dù Vệ gia không cho ngươi bất kỳ chỗ tốt nào, chỉ cần ngươi vẫn là nhạc phụ của cử nhân lão gia, nữ nhi con rể ngươi năm nào cũng tới thăm ngươi, ngươi cũng không lo không có cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ mà kể cả sau này, ai dám không để ngươi vào trong mắt, ai dám đắc tội ngươi? Chúng ta chỉ cần mượn thế cử nhân lão gia, bảo đảm ngày tháng tới đây sẽ thoải mái thái bình. ”