Cuộc sống cứ thế náo nhiệt trôi qua, đến cuối tháng chín, tính ra hai vợ chồng đã về được hơn hai mươi ngày, lúc này, Ngô bà tử bình thường vẫn biểu hiện thoải mái nhàn nhã mới có chút khẩn trương. Sau khi nghe nhi tử nói, bà liền biết, cuối tháng chín đầu tháng mười là lúc các quan sai báo hỉ cho cử nhân mới, nếu có thể trúng, sẽ có người gõ chiêng đồng đến nhà.
Hình ảnh gõ chiêng đồng hiển nhiên là do Ngô bà tử tự mình suy diễn, đợi đến ngày đó bà mới biết được, sai gia báo hỉ là cưỡi khoái mã từ huyện đến, đi qua trấn, sau khi vào thôn thì ngăn cản hương thân hỏi đường. Bà con chỉ cho một phương hướng, còn đang muốn hỏi Sai gia đến là vì chuyện gì thì người đã đi rồi.
Bọn họ vội vàng ném chuyện trong tay đuổi theo, lúc đến trước cửa Vệ gia đã thấy nhiều người túm năm tụm ba xem náo nhiệt, hỏi có chuyện gì xảy ra?
“Người còn không nhìn rõ?
"Trúng rồi! Vệ Tam Lang trúng rồi! Quan Sai lão gia nói toàn bộ huyện Tùng Dương chỉ có một mình hắn thi đậu, về sau người ta không phải tú tài công nữa, mà là cử nhân lão gia rồi. ”
Lúc này cử nhân lão gia đang hàn huyên với quan sai, sau khi nói xong quan sai chuẩn bị lên ngựa về huyện phục mệnh, bị nương Vệ Thành nhét tiền thưởng vào tay. Ngô thị khó có khi hào phóng, không cầm tiền đồng ra, mà nhét hẳn một thỏi bạc nhỏ cho người đến báo hỉ, để người ta cầm uống rượu.
Làm việc ở nha môn không có nghèo, mặc dù như vậy, được thưởng tiền thì vẫn cao hứng, quan sai tới báo hỉ gật đầu với Ngô thị, khom lưng nịnh nọt bà vài câu, mở miệng khép miệng đều là nương cử nhân.
Người nông thôn thấy quan sai lão gia đều phải kẹp đuôi mà đi, đã bao giờ đã gặp cảnh qua bọn họ gật đầu khom lưng.
Mấy người đang xem náo nhiệt bị kích thích vô cùng lớn khi nhìn thấy cảnh này, cho dù quan sai đã cưỡi ngựa đi không thấy bóng dáng, vẫn còn người đang hoảng hốt.
Có người phản ứng nhanh, sau khi nghe đã lập tức về nhà xách gà béo đến, chúc mừng tân cử nhân lão gia, động tĩnh này đã đánh thức những người còn hoảng hốt nghĩ mình có phải đang nằm mơ hay không. Những người này cũng nhao nhao tiến tới chắp tay chúc mừng, còn không quên nháy mắt với con cái, bảo bọn họ trở về bắt gà vịt, lấy đường, lấy thịt.
Vệ Thành bị bà con đến chúc mừng vây quanh, Khương Mật còn nhớ rõ chuyện lúc trước đã an bài: "Đến lúc pháo hoa rồi! Nương ơi đốt pháo! ”
"Vẫn là con dâu nhớ rõ, thiếu chút nữa ta đã quên còn phải đốt pháo."
Ngô bà tử gọi Vệ phụ, bảo ông đi đốt pháo, tốt nhất là phải to phải vang một chút, để mấy thôn trước sau đều nghe thấy. Vệ phụ đi đốt pháo, Khương Mật sợ động tĩnh quá lớn dọa Nghiên Mực, sớm bế hắn trốn vào trong phòng, còn bịt lỗ tai lại.
Vệ Thành không cần trốn, hắn bị người trong thôn vây quanh hai vòng, nếu không phải đang hỏi làm cử nhân có chỗ tốt gì, thì cũng là nhờ vả chàng phát đạt đừng quên bà con, dẫn dắt mọi người nhiều hơn.
Đại thúc công bên kia rất nhanh cũng tới, vừa bước vào liền nói vài tiếng tốt!
"Lúc trước nhà nghèo, cha ngươi vì đưa ngươi lên trấn học đã đến trước mặt ta, nhờ ta giúp đỡ. Mấy năm nay hắn vì ngươi cúi đầu rất nhiều, bao nhiêu khổ tâm vất vả cuối cùng cũng không uổng phí, Tam Lang ngươi hiện tại có tiền đồ phải nhớ hiếu thuận cha mẹ. cha ngươi khổ nửa đời, hắn cùng nương ngươi nuôi nấng ba huynh đệ các ngươi lớn lên rất không dễ dàng. ”
Vệ Thành tự mình mang đến một cái ghế đến mời đại thúc công ngồi, lại bưng trà cho lão nhân gia.
Xong xuôi mới trả lời rằng không bao giờ dám quên công ơn sinh dưỡng của cha mẹ, nhất định sẽ hiếu thuận thật tốt, cũng không dám quên ân tình của đại thúc công, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.
"Tốt, vô cùng tốt! Hậu Sơn thôn chúng ta, cách mấy năm có thể sẽ có tú tài, nhưng chưa bao giờ có cử nhân. Trước đó không có mấy người tin ngươi có thể thi đậu, nhưng ngươi chính là biết tranh giành, ngươi thi đậu! Tam Lang ngươi không chỉ cho cha mẹ ngươi thể diện, cũng cho Vệ gia mặt mũi. Nhà chúng ta truyền thừa nhiều năm như vậy, chưa từng có người làm quan, hiện tại sẽ có.”
"Ai cũng nói đọc sách tốn tiền, nhìn xem, sao có thể gọi là tốn tiền.”
“Tam Lang là một tấm gương tốt, bây giờ chỉ cần trong nhà có điều kiện đều nên đưa con cháu đi học mấy chữ, không có thiên phú thì học biết chữ sẽ không sợ bị người ta lừa gạt, có thiên phú không chừng cũng có thể thi được tú tài cử nhân! Bà con thấy ta nói có đúng không? ”
......
Loại lời này, trước kia nghe cũng chỉ như gió thoảng bên tai, ai mà không biết thi đỗ cử nhân liền phát đạt? Nhưng bao nhiêu năm như vậy trong thôn có ai thi đậu không?
Cử nhân ba năm thi một lần, mỗi kỳ chỉ lấy một trăm người, người có thể thi đậu thì học vấn tốt bao nhiêu?
Người nông thôn tùy tuỳ tiện tiện đọc sách dựa vào cái gì sẽ tốt hơn người trong thành?
Nói thì nói vậy, nhưng hôm nay Vệ Thành lại đỗ, lần này toàn bộ huyện Tùng Dương chỉ có một người trúng cử, chính là chàng. Chàng sinh ra và lớn lên ở thôn Hậu Sơn, cả gia đình là nông dân chân lấm tay bùn, không có tay nghề gì, chỉ dựa vào mấy mẫu đất để sống. Cha mẹ đều không biết chữ, hai ca ca cũng chỉ là người nông dân thành thật, không ai có thể giúp chàng, chàng cũng không có danh sư chỉ bảo. Trước đó ở thôn học hai năm, sau đó lên học đường trên trấn, hơn hai mươi tuổi thi đậu tú tài nhất đẳng đi phủ học, mới qua hai năm đã trúng cử.
Thường ngày mặc cho người ta nói đọc sách tốt thế nào, người trong thôn đều nghe không vào.
Hôm nay họ đã bị sốc.
Người xuất thân ở nông thôn cũng có thể đi đường khoa cử, cũng có thể làm cử nhân lão gia, còn chưa tới hai mươi lăm đã là cử nhân lão gia. Thật đáng ghen tị.
Nam nhân còn ổn định một chút, những nữ nhân trong thôn mới điên rồi.
Hâm mộ mệnh Ngô bà tử tốt có thể sinh ra nhi tử có bản lĩnh như vậy, lại bội phục nàng có thể cắn răng nuôi Vệ Thành đọc sách, đổi lại là những người khác, có lẽ đã sớm buông tha, mấy năm trước chàng thật sự xui xẻo. Đối với Ngô bà tử là hâm mộ, vậy đối với Khương Mật chính là ghen tị thẳng thắn.
Hai năm trước nàng còn là một người đáng thương ở thôn Tiền Sơn, cuộc sống nằm trong tay mẹ kế, ngay cả hôn sự cũng không được quyết định.
Nàng gả cho một thư sinh nghèo xui xẻo, xoay người một cái trở thành nương tử cử nhân.
......
Trong thôn, nữ nhân lập gia đình hay chưa lập gia đình đều ghen tị với nàng, ghen tị nhất vẫn là đại tẩu bên cạnh. Nghe nói lão tam trúng cử, Trần thị giống như bị sét đánh ngơ ngác tại chỗ, chờ nàng phục hồi tinh thần, trước mắt là mẹ chồng phong quang rực rỡ trong đám người cùng với đệ muội Khương thị, sau khi nổ pháo xong mới một lần nữa ôm nhi tử đứng dưới mái hiên, vẻ mặt vui mừng.
Cùng là gả cho nam nhân Vệ gia.
Vệ Đại Lang và Vệ Tam Lang là huynh đệ ruột thịt.
Mình còn là thôn phụ tối tăm mặt mũi làm việc mỗi ngày, Khương thị thì sao? Nàng đã trở thành nương tử cử nhân.
Tất cả mọi người đều chúc mừng lão tam, trước cửa Vệ gia vô cùng náo nhiệt, Trần thị lại không có cảm giác gì, trong lòng nàng ta trống rỗng, không biết nên tiếp nhận loại chuyện này như thế nào.
Mẹ chồng trở thành nương cử nhân, đệ muội trở thành cử nhân nương tử.
Nàng ta thì sao. Vẫn là một bà nương ở nông thôn, nếu muốn nói đến quan hệ với cử nhân lão gia cũng chỉ là một người đại tẩu từng náo loạn đòi phân gia... Cử nhân đại tẩu là cái gì.
Trần thị quay đầu muốn tìm nam nhân nhà mình, phát hiện hắn đang đứng trong đám người, cao hứng giống như mình trúng cử.
Trần thị càng tức giận, lại muốn tìm con trai Mao Đản.
Mao Đản cũng đang ở trên sân, cầm một khối đường ăn nhiệt tình.
Thật tức chết!