Chương 107: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Mọi người ai cũng cảm thấy trong tháng này, cuộc sống của Vệ gia sẽ không dễ chịu, có lẽ bọn họ luôn trong tình trạng chờ đợi lo lắng. Kết quả lac từ khi hai vợ chồng Vệ Thành trở về, Vệ gia vốn đã yên tĩnh một thời gian lại náo nhiệt lên, hình như cả nhà bọn họ đem chuyện thi cử nhân vứt ra sau đầu, không hề có nửa điểm lo lắng, vừa giết gà vừa cắt thịt, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.

Người người trong thôn cảm thấy kỳ lạ, kỳ lạ hơn là tú tài nương tử đã về nhà, sao vẫn còn để cho con trai ăn sữa nhà người khác?

Một số người nói rằng là do nàng đã bị cắt sữa.

"Tôn tử còn đang bú sữa mà Ngô bà tử vẫn chịu để con dâu một đường bôn ba đến tỉnh thành bồi thi, Vệ Tam Lang chắc là nắm chắc không nhỏ, có khi thật sự trúng cử."

"Không chỉ mời người cho con bú, chỉ riêng việc hai người bọn họ ở tỉnh thành hơn một tháng, tốn bao nhiêu chi phí. Nếu không tính toán trước sao dám tiêu xài hoang phí như vậy? ”

Chỉ cần nói đến việc này, bọn họ sẽ không tránh khỏi việc lấy Vệ Thành xui xẻo lúc trước so với hiện tại, vẫn cái là kết luận kia: Khương thị vượng phu.

Một số người khác còn nói, thi đậu cử nhân đâu dễ dàng như vậy.

"Người đọc sách ở nông thôn chúng ta không nhiều lắm, thi đỗ tú tài càng không nhiều, mỗi thôn cùng lắm cũng chỉ có từ một đến hai người, nhưng nếu đem tú tài mười dặm tám thôn công lại thì cũng không ít. Cứ ba năm một lần lại có người đi thi ở tỉnh thành, ngươi có thấy ai trúng không? ”

"Ta đã hỏi thăm lão tú tài, hỏi hắn mỗi lần thi thì lấy bao nhiêu cử nhân?" Ông ấy nói rằng mỗi tỉnh khoảng một trăm người, không khác nhau lắm. Các ngươi nghĩ xem một tỉnh lớn như thế nào. Trên thôn Hậu Sơn chúng ta là thị trấn, trên nữa là huyện, trên huyện có châu phủ, một tỉnh lại bao gồm rất nhiều châu phủ, toàn bộ mới lấy có trăm người. Tính ra mỗi ba năm toàn Túc Châu cũng chỉ có khoảng mười người trúng cử, dưới Túc Châu có bao nhiêu huyện thành? huyện Tùng Dương chúng ta có thể có một người không? Nếu có, ngươi cảm thấy sẽ là Vệ Tam Lang à? Huyện Tùng Dương có bao nhiêu người đọc sách ngươi có biết không? Người khác thi một lần hai lần ba lần cũng không được, hắn là một tiểu tử nông thôn, chỉ mới thi hương lần đầu, dựa vào cái gì mà trúng được? ”

Những lời này nói ra, bà con đều hiểu được thi cử nhân khó khăn bao nhiêu, ban đầu cảm thấy Vệ Tam Lang có cơ hội, bây giờ lại không xác định được.

Về sau lục tục có người đến trước cửa Vệ gia tìm Ngô thị nói chuyện. Hỏi cử nhân thật khó thi như vậy sao? Có thật vậy không? Hỏi Vệ Thành nắm chắc bao nhiêu phần?

Ngô thị thích khoe khoang với người khác, phàm là có người đến tìm bà buôn chuyện, bà đều có thể tán gẫu vài câu.

Bà nói ngươi nghĩ sao? Nếu thi dễ thế mười dặm tám thôn xung quanh đây, một người cũng không có, dễ thế thì một hai trăm năm nay cả thôn Hậu Sơn cũng không có nổi một cử nhân.

“ Ngươi cứ vào trong thành thì biết, tú tài gọi là tú tài nghèo kiết hủ lậu, không có gì lạ. Cử nhân là kim cử nhân, nhà ai có một người, là có thể xoay người đổi địa vị, biến thành nhà phú quý cao sang. Thi đậu tú tài chỉ có thể được miễn lao dịch, gặp quan không phải quỳ mà thôi, thi đỗ cử nhân vừa có thể không phải nộp thuế, còn có thể làm quan. ”

Lúc Ngô thị nói những lời này, bộ dạng giống như gà chọi, mặt mày hớn hở vênh vang đắc ý.

Bà con nhìn liền cảm thấy trong lòng bà rất có tính toán, lại hỏi: "Tam Lang nhà các ngươi... Làm tốt lắm sao? ”

" Ngươi hỏi ta? Ta làm sao biết được? ”

"Không biết thì ngươi đắc ý cái gì?"

"Là ta cao hứng vì nhi tử tức phụ bình an trở về, người trở về ta không cười, chẳng lẽ còn phải khóc?"

“......”

Ai tìm bà nói chuyện, cũng không hỏi ra được cái gì, về sau còn có người đến, Ngô thị cái gì cũng dám tán gẫu, nhưng lại không nói Vệ Thành thi như thế nào, đúng là làm gấp chết người ta. Sau đó, bà cõng sọt lên trấn mua kẹo đường hạt dưa đậu phộng, mang về đặt trong bình gốm. Cũng mua kim chỉ cùng với vải bông mới, những thứ này đều được đưa vào tây phòng, Khương Mật đo kích cỡ cho người trong nhà, làm xiêm y.

Mẹ chồng nàng dâu đều bận rộn, công việc trông non Nghiên Mực rơi xuống đầu Vệ Thành.

Vệ Thành năm nay mới làm cha, thiếu kinh nghiệm, thường xuyên ôm không đúng cách. Thằng nhóc mập tính tình tốt, không so đo, thật sự không thoải mái thì xoay mông, trong miệng a a kháng nghị.

Ngoại trừ lúc đọc sách buổi sáng Nghiên Mực còn đang ngủ nướng, thời gian khác trong ngày Vệ Thành lúc nào cũng mang theo hắn, đọc sách cũng bế, ra sân đứng hít thở không khí cũng ôm người ở trong ngực. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua còn cười nhạo, nói ngươi đường đường là một đại lão gia sao lại mang theo hài tử?

Vệ Thành nghe xong cũng không tức giận, chàng cười theo: "Thời gian ở nhà của ta không nhiều lắm, khó có dịp được trở về nên ở bên hắn nhiều một chút. ”

Khương Mật đang may quần áo bên cửa sổ, nghe được lời này ngẩng đầu nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy chồng đang ôm con trai. Động tác của chàng còn chưa được thuần thục tự nhiên, nhưng so với ngày mới về nhà đã tốt hơn rất nhiều. Khương Mật nghĩ nên nhắc nhở tướng công dành chút thời gian đặt đại danh cho con trai, ở nhà gọi Nghiên Mực thì không sao, nhưng có đại danh thì nói chuyện với người ngoài vẫn thuận tiện hơn một chút.

Đêm đó, Khương Mật liền đề cập đến việc này với Vệ Thành, Vệ Thành nghĩ nghĩ, nó tên ở nhà là Nghiên Mực, thì lấy một chữ nghiên, gọi là Vệ Nghiên.

Khương Mật hỏi chàng chữ này có ý nghĩa gì?

Là một tảng đá bóng loáng, bản thân chữ đã nói lên nó có ý nghĩa gì.

"Mật nương muốn đặt một cái tên sáng sủa cho Nghiên Mực?"

Khương Mật nằm sấp trong lòng chàng nói đúng vậy, dù sao cũng là con trai đầu lòng, hắn còn nhu thuận nghe lời khiến người ta thích thú như vậy... Mặc dù hơi mập mạp một chút, nhưng vẫn làm cho mọi người thích.

Vệ Thành ôm nàng vào lòng, suy nghĩ một chút, nói: "Lấy một cái hài âm, dùng Ngạn, nàng thấy thế nào? ”

- Chữ Ngạn này lại có ý gì?

" Nhĩ Nhã nói, Mỹ Sĩ là Ngạn. Ngạn chỉ người uyên bác chi sĩ, vừa vặn ứng với nhũ danh lúc trước đặt cho hắn." Vệ Thành nói xong cúi đầu nhìn phản ứng của Khương Mật, Khương Mật nghe xong cảm thấy không tệ, hai vợ chồng cứ như vậy đặt tên con trai, gọi là Vệ Ngạn.

Ngày hôm sau lúc dùng điểm tâm dáng, Khương Mật cũng nói với mẹ chồng Ngô thị, Ngô thị lúc đầu còn tưởng rằng hai người bọn họ có chủ ý lười biếng, sau khi nghe được Ngạn không phải là nghiên, bà thật sự gật đầu, nói đây là mệnh, mệnh thi trạng nguyên. Nghe xem, cái tên thôi đã thấy sau này tôn tử sẽ có tiền đồ lớn.

Cha Nghiên Mực cũng đọc sách mười mấy năm, còn chưa được gọi là uyên bác chi sĩ, đã chuẩn bị trúng cử nhân.

Thế nên uyên bác chi sĩ không phải trạng nguyên thì là gì?

Vệ Thành im lặng ở bên cạnh bóc vỏ trứng gà, bóc xong ăn một miếng, suýt nữa nghẹn.

" Con nói nương..."

Còn chưa kịp biện luận, Ngô thị đã trực tiếp kêu dừng, nói hay là đừng nói gì với nương, nương không muốn nghe. Nương chả cần nghĩ cũng biết ngươi muốn dội nước lạnh, không bằng không nói gì. Nghiên Mực vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng nằm sấp trong ngực nương, Ngô thị đưa tay sờ khuôn mặt mập mạp của hắn, hỏi: " Nghiên Mực nói cho bà nội biết, sau này có muốn thi trạng nguyên hay không? Đúng thì cười một cái.”

Vệ Thành nghĩ bây giờ mới là sáng sớm, còn chưa tỉnh ngủ, đang mơ màng nên mới cười.

Chỉ thấy Ngô thị đưa tay gãi gãi cái cằm mập mạp của Nghiên Mực, thế là người liền nở nụ cười.

Vệ Thành: "Nương đây là gian lận..."

" Nhi tử con đã đồng ý, nhìn xem hắn cười vui vẻ như thế nào này, còn mặc kệ ta đừng có quản."

Vệ Thành luôn cảm thấy nương thay đổi, trước kia đối với mình là tốt nhất, hiện tại một lòng một dạ nghĩ đến tôn tử, đã sớm đem nhi tử vứt ra sau đầu. Không riêng gì nương, ngay cả nương tử cũng vậy, trong lòng Vệ Thành có chút chua xót, lúc này Khương Mật loáng thoáng ngửi thấy mùi giấm, nàng cười khanh khách nhìn về phía chồng, ôn nhu nhỏ giọng khuyên chàng ăn thêm hai miếng, ăn no một chút. Nam nhân vừa mới có ủy khuất liền thoải mái, cũng khuyên nương tử ăn thêm, bảo nàng đừng để ý đến chuyện béo, không cần phải cho con bú cũng nên tăng cân mới được.