Vệ Thành kể lại một lần, Vệ phụ nghe được thì nhíu mày, nói cô nương bán thân cứu mẫu kia có đức hạnh quá kém, người ta vì nàng mà ra mặt, dù sao thì nàng cũng nên đứng ra nói hai câu công đạo.
Ngô thị bĩu môi: "Ta nghe kể cũng biết, có lẽ là nàng thấy bản thân mình có vài phần tư sắc, mượn chuyện bán thân cứu mẫu để trèo lên cành cao, mấy người ngây ngốc không có mắt nhìn, thiếu chút nữa làm lỡ mất chuyện tốt của nàng, nàng sẽ ra mặt giúp đỡ mới là lạ. Nhìn xem có người nào ra mặt nói đỡ cho nàng không? Cũng chỉ có mấy người đọc sách các ngươi, tâm địa thiện lương... tâm địa thiện lương tất nhiên tốt, nhưng muốn quản việc nhà người khác, cho dù việc vặt cũng phải suy nghĩ cho mình, bản thân có mấy cân mấy lượng, có thể làm được gì? ”
Ngô thị nói một cách thống khoái, nói xong mới nhớ tới việc Tam Lang cự tuyệt không đi có phải là bởi vì nương tử lại nằm mơ hay không?
Nghĩ tới đây bà bất giác vỗ vỗ ngực.
"May mà Mật Nương đi, nếu không con lại bị liên lụy vào, Tam Lang này, mấy cái người bạn đồng môn của con cũng thật là tà môn, sao lại có thể dính vào nhiều phiền toái như vậy?"
Vệ Thành bật cười: " Chỉ có lần này thôi, chỗ nào mà nhiều? ”
"Trước đây cũng có còn gì, con quên chuyện lúc chuẩn bị thi viện à? họ Tằng nợ tiền không trả ấy.”
"Đó đã là chuyện của hai năm trước, hai năm nay đều yên bình thuần lợi, sao nương lại bảo là nhiều rắc rối? ”
Đúng vậy, hai năm nay không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng lúc nào cũng nằm mơ vào thời điểm trước khi thi, nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu Tam Lang không cưới Mật nương vào cửa thì có lẽ cả đời này chàng đều sẽ bị vây hãm ở nông thôn, làm nông dân kiếm ăn trong ruộng. Học vấn có tốt đến đâu mà không được thi thì có ích lợi gì?
Hai năm nay, Ngô thị đã chuyển từ thái độ chỗ nào cũng thấy không hài lòng đối với Khương Mật sang chỗ nào cũng thấy hài lòng, bà cười tủm tỉm, hỏi Khương Mật có mệt không? Vào phòng ngủ một chút? Còn nói đợi lát nữa làm cơm xong sẽ tới gọi nàng ăn.
Vừa về đến nhà, còn đang hưng phấn, nhắm mắt lại cũng không ngủ được. Khương Mật vẫn ngồi đó, ôm nhi tử nghe nam nhân nói chuyện với cha mẹ chồng.
Vệ phụ hỏi chuyện thi hương, Vệ Thành nói hết thảy đều thuận lợi, Ngô thị nhìn ra được Khương Mật có chuyện muốn nói, mới quay sang hỏi nàng rốt cuộc là thi cử nhân như thế nào? Bị điểm danh, Khương Mật liền kể những gì mình biết. Nàng nói khó trách trong mười dặm tám thôn quanh đây chỉ có mấy tú tài, không thấy được cử nhân, thi cử quá khó. Không chỉ là học vấn tốt, mà đến cả chuyện đại tiện tiểu tiện cũng phải có tính toán.
Ngô thị vừa nghe vừa nhìn về phía Vệ Thành, Vệ Thành đỡ trán, thở dài nói: "Mật nương nàng. Sao còn nói cho cha mẹ cả những chuyện này? ”
Khương Mật là bất bình thay cho nam nhân của mình, nếu nàng đã đi theo một chuyến, thì sẽ đem tất cả những vất vả trong đó nói với người nhà, để mọi người biết những phong quang Vệ gia có hiện giờ được đánh đổi bằng những gì.
Đừng nói tỉnh thành, phủ thành cũng không phải là nơi dễ dàng tồn tại.
Đọc sách dễ dàng? Thi cử dễ dàng? Làm gì có chuyện gì dễ cho được.
Khương Mật nói, trước khi thi thì lo lắng đề phòng, đến lúc chàng vào phòng thi nàng lại đứng ngồi không yên, mấy ngày thì, lúc nào cũng có người bởi vì không thể kiên trì chịu đựng bị nâng ra ngoài, khổ cực vất vả thi xong ba lượt thì sức lực cũng suy kiệt, có người còn trực tiếp tới y quán, Vệ Thành coi như là tốt, chỉ trở về tắm rửa, ăn một bữa, ngủ một giấc là khoẻ.
Những chuyện này, tuy rằng đã trôi qua, nhưng mỗi lần nhắc tới Khương Mật đều có thể tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, tâm tình khó tránh khỏi phập phồng. Ngô thị chua xót: "Con của ta, ở bên ngoài chịu nhiều vất vả như vậy, mà về nhà chưa bao giờ nhắc tới, nếu không phải Mật nương đi theo, nương còn không biết thi cử nhân khó đến như vậy.”
Vệ Thành cười cười, nói đọc sách khó khăn, nhưng trên đời này làm gì có cái gì dễ dàng? Làm nông ở nông thôn không phải là còn vất vả cay đắng hơn?
Nói đến đây mới nhớ ra, chàng hỏi vụ thu hoạch năm nay. Từ nãy đến giờ Vệ phủ chỉ ngồi nghe, lúc này mới cất tiếng trả lời: "Thu hoạch rất tốt, ta đã dự trữ đủ lương thực cho hai năm, còn lại đều bán cho thương nhân lương thực. Nhà kho nhỏ, không để được quá nhiều. ”
" Vậy là đủ rồi. Đúng rồi phụ thân, con nhớ năm ngoái có không ít bà con đổi giống lúa với nhà chúng ta, năm nay thu hoạch ngà bọn họ như thế nào? Sản lượng có thể lên tới năm trăm cân không? ”
Vệ phụ bưng chén trà lên uống một ngụm, trà đã có chút lạnh, ông nhấp miệng một cái, lại đặt trở về, nói: "Sản lượng một mẫu đúng là có tăng lên một chút, nhưng làm sao mà dễ dàng được hơn năm trăm cân được.”
Ngô thị không thích nghe nói chuyện trồng trọt, vội vàng ngắt lời, hỏi: "Tam lang, bao giờ thì có kết quả thi cử nhân? ”
"Cuộc thi nào cũng thế, thi xong chờ một tháng là yết bảng."
"Vậy thì chỉ còn mấy ngày nữa thôi."
Vệ Thành gật đầu, nói nếu người vẫn còn ở tỉnh thành thì có thể tự nhìn thấy kết quả, người không có ở đó thì phải chờ nha môn đến báo tin vui, nếu trúng cử, chắc khoảng cuối tháng chín đầu tháng mười quan sai nhất định sẽ tới cửa.
"Nếu quan sai tới, ta có phải cho hắn tiền hay không?"
Khương Mật thầm nghĩ mẹ chồng mình đúng là nhìn đủ xa, nàng cười nói: "Trong thành còn đốt pháo nữa cơ ạ.”
"Đúng, chúng ta cũng phải mua một ít. Con nói xem sao lúc trước ta lại không nghĩ tới, nổ pháo thì hoành tráng náo nhiệt biết bao nhiêu? Đến lúc đó toàn bộ mấy thôn bên cạnh đều nghe thấy, đều biết nhà chúng ta có cử nhân lão gia.”
Vệ Thành:...
"Nương ngài nghỉ ngơi một lát đi, còn chưa biết là có thể trúng hay không."
Khương Mật ôm Nghiên Mực đứng lên, ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, nhỏ giọng bên tai bà: "Lúc chúng con ở phủ thành, học quan ở phủ học có nói bài viết của chàng đặc biệt tốt, khẳng định có thể trúng, bảo chúng con về nhà chờ tin tức tốt. ”
Nghiên Mực vừa rồi híp mắt muốn ngủ, Khương Mật vừa động, hắn lại mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Vệ Thành:...
" Không phải ta đã nói với nàng là trước khi có kết quả thì không được nói hay sao."
Khương Mật ôm Nghiên Mực, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Vệ Thành, nói: "Không có nói ra ngoài, thiếp chỉ nhỏ giọng nói với nương, để ngài đỡ phải nhớ thương mỗi ngày, phải chuẩn bị trước cho tốt. ”
Biểu tình của nàng và nhi tử trong ngực giống nhau như đúc, hai người cùng nhìn Vệ Thành, Vệ Thành giơ tay đầu hàng.
Được, nương tử lớn hơn trời, nàng vui vẻ là được.
Ngô thị cũng cao hứng, hắc hắc cười vài tiếng, nói: " Ta nên mua trước hạt dưa đậu phộng kẹo đường, chờ tin vui báo đến thì chuẩn bị mở tiệc lưu động.”
Khương Mật suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha mẹ, con sẽ dành thời gian làm xiêm y mới cho hai người, đến lúc đó mặc. ”
"Đúng vậy! Phải làm cả quần áo mới. ”
......
Mẹ chồng nàng dâu các nàng vui vẻ thương lượng, Vệ phụ mới vẫy vẫy tay bảo Vệ Thành đi qua, hỏi chàng có thật sự nắm chắc không?
Vệ Thành gật đầu, nói: "Tính toán là có thể trúng, nhưng khó mà xếp ở vị trí cao. ”
Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ Vệ phụ chưa từng nghĩ tới muốn nhi tử thi được thứ nhất thứ hai, có thể trúng là đã vô cùng cảm tạ trời phật. Bây giờ sắp phát đạt rồi, thật sự phất lên, nghĩ đến việc sau này cả nhà bọn họ cũng có thể chuyển vào ở trong đại viện nhà cao cửa rộng, người bình thường ít nói ít cười, không mấy khi thể hiện tâm tình ra ngoài như Vệ phụ, nay cũng nhếch miệng nở nụ cười.