Khương Mật vốn đang chơi với Nghiên Mưc, nghe như vậy thì cười trộm một chút, nàng ôm con trai đến bên cạnh Vệ Thành, dán vào bên tai chàng nhỏ giọng nói hai câu.
Vệ Thành đang trốn ở trong phòng, nhàn nhã đọc sách, nghe nương tử nói xong còn hôn trộm nàng một cái, buông sách xuống đi ra ngoài.
Khương Mật nói gì với chàng?
Còn không phải là bảo chàng ra ngoài nhà chính nói chuyện với nương? Chỉ cần Vệ Thành nói vài câu dễ nghe về cuộc sống sau này, mẹ chồng rất nhanh có thể bình tĩnh lại, bà rất dễ dỗ.
Quả nhiên chỉ một lát sau, bên nhà chính truyền đến tiếng cười.
Vệ Thành không nói thêm gì, chỉ nói những thứ hôm nay bà cự tuyệt sau này đều sẽ có. Ngô thị liền cao hứng, bà vừa rồi còn thả người không nhúc nhích, lúc này đã ngồi thẳng dậy, nói mình không có việc gì, một chút chuyện cũng không có, còn nói nếu có ai đến tặng lễ nữa đều sẽ cự tuyệt, không chút lưu tình.
Khương Mật ở trong phòng nghe chuyện, nhìn thấy nàng vui vẻ, Nghiên Mực cũng ngây ngốc cười theo.
Sau khi dỗ dành xong, Vệ Thành trở về phòng, thấy hai mẹ con bọn họ cười vui vẻ, chàng tiến lại gần hỏi làm sao vậy? Đang cười cái gì đó? Khương Mật ôm nhi tử quay lưng lại, không để ý tới chàng.
"Có chuyện gì m xảy ra vậy? Nàng không vui sao? ”
Vệ Thành vòng qua trước mặt nàng, bị nàng lườm một cái.
"Thật mất hứng?"
Vệ Thành dẫn nàng đến mép giường, bảo nàng ngồi xuống hãy nói, Khương Mật nửa đẩy nửa không ngồi xuống, hỏi: “ Vừa rồi chàng cùng nương nói cái gì? ”
Vệ Thành còn chưa kịp phản ứng, Khương Mật lại nói: " Chàng nói những thứ hôm nay không nhận sau này sẽ có, vàng thật bạc thật sẽ có, tỳ nữ tiểu thiếp cũng sẽ có. ”
"Ta không nói thế, nàng nghĩ ở đâu ra vậy. Ta hao hết tâm sức, thiên tân vạn khổ mới cưới được nàng về nhà, có một mình nàng thôi là đã cảm thấy mỹ mãn, làm sao có thể nạp thiếp? Cả đời này sẽ không có chuyện đó.”
Khương Mật vừa rồi cố ý nghiêm mặt, lúc này không kiềm chế được nữa, nàng cúi đầu xuống nhìn Nghiên Mực, ra vẻ như không thèm để ý, nhưng khóe môi nhếch đã bán đứng nàng.
Vệ Thành thở dài: "Trong lòng ta có ai nàng sao có thể không biết? ”
" Chàng không mở lòng ra thiếp sao có thể biết được? Ban đầu chàng cũng chỉ là một tú tài, tú tài ở nông thôn không thấy nhiều nhưng cũng không phải không có, không đến mức làm ra chuyện không biết xấu hổ, hiện giờ khó nói. ”
" Nàng nên tin ta nhiều hơn một chút."
Khương Mật tựa đầu vào vai chàng: "Thiếp gả cho chàng, con trai cũng đã sinh, không tin chàng thì tin ai? Ta chỉ hy vọng Tam Lang sau này đừng thay đổi, cho dù thân phận thay đổi thì tâm tính hãy cứ y nguyên. ”
Khương Mật nói mấy câu, Vệ Thành nghe rất xúc động, chàng ôm bả vai Khương Mật, ôm cả nàng và nhi tử vào trong ngực, nói mình vĩnh viễn là Vệ gia Tam Lang ở Hậu Sơn thôn, đừng nói hiện tại chỉ là cử nhân, cho dù sau này có trúng tiến sĩ, thậm chí làm quan, điều đó cũng không thay đổi.
Trái tim Khương Mật vừa nhấc lên lại chân chính đặt trở về.
Vệ Thành trúng cử nhân, thoạt nhìn mang đến cho Vệ gia rất nhiều thay đổi, thật ra hưng phấn qua đi, còn lại vẫn là cuộc sống củi gạo dầu muối. Vệ phụ hai ngày nay luôn nói chuyện với người trong thôn, Ngô thị cùng Khương Mật thì chuẩn bị cho tiệc cơ động, Trần thị Lý thị cũng tự giác tới hỗ trợ, vừa làm việc vừa nói thầm chuyện không nhận những hạ lễ đưa tới cửa, có phải là ngốc hay không? Toàn là tiền là bạc thật cả.
Ngô thị vốn đang đau lòng, nghe thấy lời này lập tức tức giận.
Hai cô con dâu trực tiếp đụng vào miệng dao, ngay lập tức bị mắng cho một trận, sau khi tức giận đủ rồi Ngô thị cuối cùng còn nói một câu nếu có thể nhận thì ta đã sớm nhận hết, còn cần ngươi dạy ?
Trần thị Lý thị co rúm lại như chim cút sợ cành cong, nghe thấy lời này thì nhìn về phía mẹ chồng: "Chỉ nói là chúc mừng lão tam, sao không thể nhận? ”
"Dùng cái đầu toàn óc heo của ngươi ngẫm lại đi, không thân không thích, dựa vào cái gì mà tặng quà chúc mừng?"
"Thì là do nhà chúng ta bây giờ phát đạt."
"Dù chúng ta có phất lên, thì liên quan rắm gì đến bọn họ?"
"Nương người nói cái gì vậy? Ai mà không biết trúng cử nhân thì có thể làm quan, nếu lão tam nhà chúng ta làm quan, bọn họ phải nhìn sắc mặt chúng ta mà sống. Ngày lễ tết là phải đưa vàng bạc tài bảo tới đây tặng lễ. ”
Ngô thị nghe đến đây ném hết đồ trong tay: "Biết còn dám nhận, lão đại tức phụ ngươi là muốn lão tam làm tham quan bức bách làm thịt dân chúng? Những phú thương địa chủ kia đến tặng quà chúc mừng để cầu cái gì ngươi không nghĩ tới? ”
Nhà nghèo hận nhất là quan phụ mẫu địa phương cấu kết với những người có tiền có thế bóc lột dân chúng, ở chỗ trời cao hoàng đế xa này, muốn kiện cũng không kiện được.
Lúc Vệ Thành còn chưa trúng cử, Vệ phụ đã nói, nếu có ngày được làm quan thì phải làm quan tốt làm lợi cho dân, phải làm việc thiện, tạo phúc cho một phương. Người ta tặng cái gì ngươi nhận cái đó, đã nhận còn ngại ít thì làm quan tốt chỗ nào? Những đại tham quan kia cũng không phải ngay từ đầu đã có dã tâm như vậy, đều là tham lam từ những lợi ích nhỏ mà lên, càng tham càng lớn, đến cuối cùng không thể quay đầu lại được đành phải triệt để biến đen.
Ngô thị cho dù có ham muốn vàng bạc tài phú đến đâu, tốt xấu gì bà vẫn còn có lương tâm.
Thấy con dâu lớn không cho là đúng, bà cũng lười nói: " Trong lòng ngươi nghĩ cái gì đừng cho là ta không biết, ta nói cho ngươi biết, có bản lĩnh thì ngươi bảo trượng phu nhi tử của ngươi đi thi cử nhân, không có bản lĩnh đó thì im miệng cho ta. Ta đã nói là không nhận trọng lễ, nếu ai trong nhà này dám lộn xộn, để ta biết được ta lột da. Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi trước, người đến tặng quà đều có việc muốn cầu, nếu ngươi cảm thấy ngươi có thể cho hắn toại nguyện thì ngươi cứ thu lễ, lúc nhận thì nên nghĩ xem lão tam là ai, nghĩ xem hắn có thể vì ngươi mà phá lệ hay không. ”
Vệ Tam Lang là ai?
Nếu là hai ba năm trước, có lẽ vẫn m còn có người cảm thấy chàng chỉ là một người tốt bụng nhiệt tình có tài học.
Sau sự kiện trộm cắp, người dân trong thôn không ai còn dám xem thường Vệ Thành nữa.
Chỉ cần cẩn thận nghĩ một chút là biết, Vệ Tam Lang bình thường là người dễ nói chuyện, với ai cũng khách khách khí khí, nhưng ngươi đã thấy nhìn chàng nếm qua thiệt thòi nào chưa. Mười dặm tám thôn quanh đây, người đọc sách cộng lại cũng không ít, năm nào cũng có người đi thi, có vài người trúng tú tài, mà cử nhân thì chỉ có một mình chàng. Vệ Thành có thể là một người đơn giản không?
Trước đó mọi người cũng đã nhìn ra, Vệ Thành người này không đặt nặng chuyện ăn uống chi dục, cũng không quá để ý thể diện, không sợ bạn đồng môn biết nhà mình nghèo khó, càng không lo lắng bị người ta xem thường... Gặp được người hợp ý sẽ cùng ngươi thâm giao một chút, gặp người không hợp vẫn có thể gật đầu chào hỏi, lúc Vệ Thành còn học ở trên trấn, nhân duyên không hề kém, mà ở phủ học cũng rất ít người chán ghét chàng, nhưng chàng cũng không phải là loại người giảo hoạt gió chiều nào xoay chiều ấy, nếu trông cậy vào việc dùng nhân tình để nắm lấy chàng, sợ là không nắm được.