Người tới đây tìm bọn Vệ Thành nói, bởi vì hôm đó thấy không thoải mái nên ở lại khách điếm nghỉ ngơi, không ra ngoài, vậy mới thoát được một kiếp.
Hắn nhắc đến việc này cũng lắc đầu nói, đả kích lớn nhất đối với mấy người bạn đồng môn kia mà nói không phải là chuyện bị trọng thương không thể thi hương, mà là những lời cô nương bán thân cứu mẫu kia nói, không thể tin được nàng lại là người như vậy.
Trong lòng tẩu tử Lâm gia vẫn có sự đồng tình với những thư sinh ngốc nghếch kia, tất nhiên phần nhiều vẫn là chán không muốn nói: " Ta thấy có mà là do đọc sách nhiều đến ngốc, ra đường thấy chuyện bất bình nên muốn đứng ra nói vài câu, không thèm hỏi thăm cho rõ sự tình. Loại chuyện này, ngoại trừ mấy người thì chả có ai thèm quản. ”
"Ai mà có thể nghĩ được đến thế?"
Rõ ràng chỗ nào cũng không thích hợp, sao lại không nghĩ đến? Tẩu tử Lâm gia còn muốn nói, Khương Mật bưng khay trà tới, rót cho ba nam nhân mỗi người một chén trà. Đồng thời khéo léo chặn lời của tẩu tử Lâm gia, hỏi: "Bọn họ có mang đủ tiền bạc không? Có đủ chữa thương không? Sắp tới thi hương, mỗi ngày tướng công đều phải chuyên tâm đọc sách, không có thời gian sức lực để hỗ trợ, nhưng nếu tiền không đủ, chúng ta vẫn có thể giúp đỡ mấy lượng, còn những chuyện khác chỉ sợ..."
Loại chuyện này, không giúp thì có vẻ như quá mức tuyệt tình, nhưng nếu để Vệ Thành đến khách điếm hỏi thăm mấy người bạn đồng môn của chàng, Khương Mật lại sợ sảy ra chuyện, nghĩ thà rằng bỏ ra chút tiền, nên mới chủ động nhắc tới tiền thuốc men, tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ.
Người này giương mắt nhìn, Khương Mật sau khi rót trà xong thì ngồi xuống bên cạnh Vệ Thành, nói: " Nhà đánh người kia đã bỏ tiền, tạm thời không thiếu, ta thấy bọn họ quan trọng nhất không phải là vết thương trên người, mà là khó chịu trong lòng. Trước khi ta ra ngoài còn nghe Trần huynh nói, ngày đó không nên đứng ra giúp đỡ, người ta lúc này ở nhà phú quý ăn sơn hào hải vị mặc lụa là gấm vóc, chỉ có bọn họ đáng thương tiêu phí mấy năm khổ công đèn sách, bây giờ bỏ lỡ thi hương còn phải mang theo một thân thương tích trở về, không còn mặt mũi nào đối diện với cha mẹ hương thân. ”
"Coi như là một bài học, sau này nếu còn muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác thì vẫn nên thận trọng hơn một chút." Lời này là Vệ Thành nói, vừa nói cho người khác, đồng thời cũng nói cho chính mình nghe.
Trên đời này vốn không có nhiều chuyện như vậy, nhiều khi phiền phức toàn là do tự mình rước về, không cẩn thận là có thể dẫn tới tai họa lớn, chẳng những nguy hiểm đến bản thân, còn liên lụy cả nhà, cho nên bất luận là nói chuyện hay làm việc gì cũng đều phải thật thận trọng.
Giống như vị Trần huynh được nhắc tới, ở phủ học cũng thường xuyên đứng ở mấy vị trí đầu, chỉ cần có thể thuận lợi thi xong ba lượt thi, là có cơ hội trúng cử rất cao.
Bây giờ thì không còn hy vọng gì nữa.
Vệ Thành bưng trà uống một ngụm: "Không nói chuyện này nữa, trước mắt vẫn nên chuyên tâm chuẩn bị thi, Túc Châu phủ học không thể toàn quân bị diệt. Nếu thật sự một người cũng không trúng, đừng nói chúng ta, phu tử cũng sẽ mất hết mặt mũi. ”
Những gì đã xảy ra, họ không có khả năng xoay chuyển, nói đi nói lại cũng không còn nhiều ý nghĩa. Mọi việc đều phải phân chia nặng nhẹ, bạn bè bị thương không thể đi thi thì nên dưỡng thương cho tốt, đừng đi quấy rầy, hãy chuẩn bị tốt tâm lý của bản thân.
Mắng chửi không có ai nghe, mà phẫn nộ cũng vô dụng.
Nếu muốn được người ta coi trọng, trước hết hãy thi đỗ cử nhân. Trong cái tỉnh thành này, tú tài chất đống, nhất đẳng tú tài cũng chẳng là cái gì?
Việc này hình như kích thích không nhỏ đến học sinh Túc Châu tới ứng thi, rất nhiều người quyết tâm, giờ đã vào đầu tháng tám, không còn mấy ngày nữa sẽ phải vào trường thi, bọn họ vẫn còn chong đèn đọc sách vào ban đêm. Vệ Thành còn tốt, bình thường chàng luôn luôn chăm chỉ, trước khi thi lại tương đối thoải mái, không áp lực gì nhiều. Khương Mật cũng nói trước khi thi vẫn nên ăn ngon ngủ tốt, đừng nên tự làm mình căng thẳng mà ảnh hưởng tới thân thể, thi nhiều ngày như vậy làm sao mà chịu được?
Mấy ngày trước khi thi thật sự không dễ chịu, Khương Mật khẩn trương không chịu nổi, suốt ngày lo lắng đề phòng, Vệ Thành cũng có chút khẩn trương, nhìn nàng như vậy thì nghĩ đến một cách nói: Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp.
Nghĩ đến đây chàng không nhịn được bật cười, sau khi cười ra thì thoải mái hơn nhiều.
Trước khi cùng Lâm đại ca vào phòng thi, Vệ Thành còn đút cho Khương Mật một viên thuốc an thần, để nàng yên tâm, nói thực lực học sinh đứng thứ nhất của phủ học Túc Châu sẽ không kém, chàng có hy vọng rất lớn.
Khương Mật kiểm tra lại đồ đạc cho chàng một lần nữa, không bỏ sót cái gì, mới cùng tẩu tử Lâm gia tiễn người đến cửa tiểu viện. Lúc này nàng lại không biết nên nói cái gì, sợ nói nhiều tướng công có gánh nặng lớn trong lòng, thấy canh giờ đã đến, hai người đều chuẩn bị đi, mới nghẹn ngào nói một câu: "Tướng công thi thật tốt, thiếp ở đây chờ chàng trở về.”
Kỳ thi hương đúng là giống như trong truyền thuyết, rất khó thi, thời gian trước tiết trời không nóng như vậy, gần đến ngày thì trời nắng to, nhiệt độ đột ngột tăng lên, bên trong hào xá vừa nóng vừa bí, còn có mùi nước tiểu, thỉnh thoảng có ruồi muỗi bay tới, hoàn cảnh trong trường thi ác liệt đến mức làm cho người ta khó mà chuyên tâm làm bài.
Có thể đọc sách đến bước này, không còn nhiều người người nghèo khó bần hàn, cũng bởi vậy, đại đa số bọn họ chưa từng nếm qua khổ sở. Một số người bình thường viết văn đọc sách đều có người đứng quạt bên cạnh, đột nhiên gặp phải hoàn cảnh này căn bản không có cách nào chịu đựng.
Lượt đầu tiên còn chưa thi xong, đã có người ngất xỉu ở bên trong bị khiêng ra ngoài.
Vệ Thành đã nghe nói uy danh của hương thí từ chỗ bạn đồng môn, trước khi vào trường thi đã chuẩn bị chịu khổ, chân chính ngồi ở trong hào xá thế mà cảm thấy vẫn bình thường.
Muốn nói oi bức, đã là đầu tháng tám, không thể so với tháng sáu bảy. Nếu nói có mùi hôi thối, còn kém xa hố phân phía sau chuồng lợn nhà họ. Bạn đồng môn cũng nói nếu không phải cực kỳ đói thì cố gắng ăn ít một chút, có thể nhịn được thì nhịn, không nên đi đại tiện. Vệ Thành nhớ kỹ, năm xưa cũng đã từng chịu cảnh đói khổ, nông dân gặp cảnh mất mùa, ai mà không bị đói? Đầu óc luôn tập trung vào làm bài thi, ăn ít cũng không thấy đói là mấy.
Thi xong một lượt, tinh thần Vệ Thành vẫn còn khá tốt, thi xong cả ba lượt chàng mệt thì có mệt, nhưng không giống như có một số thí sinh khác, như kiểu đã chết qua một lần.
Sau lượt thi cuối cùng, chàng và Lâm đại ca cùng nhau trở lại nhà thuê, gọi cửa, bên trong có tiếng động. Sau khi mở ra, Khương Mật đánh giá chàng từ đầu đến chân, tuy rằng có tiều tuỵ một chút, nhưng không có gì đáng ngại, mới nhào vào người chàng: " Tướng công đã trở lại. ”
Bấy giờ nàng mới nhớ ra đang ở cửa, xấu hổ lui lại: "Vào đi! Thiếp nấu nước cho chàng tắm trước rồi hãy ăn một chút." Khương Mật kéo người đi vào bên nhà, Vệ Thành bị nàng lôi kéo, nói Mật nương thật tốt, lại nói lúc thi dù buổi tối cũng không dám yên tâm ngủ, bây giờ chàng muốn ngủ bù.
" Chàng cứ tắm rửa trước, ăn no rồi hãy ngủ, ngủ đủ thì chúng ta về nhà, tỉnh thành không phải là nơi người nghèo ở, ở đây trong lòng thiếp không yên tâm."
Vệ Thành chê cười, nói nàng không phải là vì tỉnh thành không ở được, mà là nhớ cha mẹ và Nghiên Mực thì có.
" Chả lẽ không. Thiếp đã đi hai tháng, chàng nói xem con trai có còn nhớ thiếp không? Khéo hắn đã quên luôn người nương này rồi. ”
Sau khi thi xong, gánh nặng trong lòng Vệ Thành được dỡ bỏ, bây giờ cảm thấy rất thoải mái, còn có tâm tư trêu chọc nàng: "Mật nương nàng đừng nghĩ như vậy, tốt xấu gì thì Nghiên Mực cũng đã gặp mẫu thân, từ khi sinh ra hắn còn chưa từng thấy qua phụ thân đâu.”
Khương Mật nhướng mày: " Chàng còn không biết xấu hổ mà nói?”