Chờ Vệ Thành tắm sạch sẽ, thay áo dài, ngồi trên bàn uống canh ăn cơm, Khương Mật mới hỏi chàng lần này thi có được không?
Nếu bạn đồng môn hỏi, chàng sẽ trả lời qua loa một câu. Là Khương Mật hỏi, Vệ Thành suy nghĩ một chút nói: " Ta đã cố gắng hết sức, phát huy bình thường. ”
Vệ Thành trong lòng tính toán, trong văn chương của chàng trung dung đại khí, sẽ m có người thập phần thưởng thức cũng có người hoàn toàn nhìn không vừa mắt, ở phủ học Túc Châu cũng là học sinh phát huy ổn định được đánh giá rất cao. Trong lúc thi không thất thủ, rất có cơ hội trúng cử.
Mấy lời như văn phong này kia Khương Mật không rõ, nàng nghe nói phát huy bình thường thì yên lòng.
Lúc tướng công ở phủ học luôn đứng mấy hạng đầu, học vấn tốt như vậy, chắc là có thể thi đậu.
Vệ Thành có chút mệt mỏi, ăn ngon liền lên giường ngủ một giấc. Lâm đại ca nghẹn ba ngày, trở về phải vội vàng giải quyết, trên người thoải mái mới rửa mặt tắm táp sạch sẽ. Hai người này ngủ một giấc, ngủ đến khi trời tối không tỉnh, trời lại sáng vẫn chưa tỉnh, đến gần trưa mới cảm thấy đủ. Sau khi ngủ dậy, hai người bọn họ thương lượng nên về luôn, đóng gói hành lý, thuê xe ngựa, chào hỏi chủ nhà rồi rời đi.
Trước khi đi còn hỏi nương từ có mua gì không?
Khương Mật cùng tẩu tử Lâm gia đồng loạt xua tay. Có cái gì tỉnh thành có mà phủ thành không có? Thật sự có cũng không mua nổi, thiếu cái gì thì về từ từ xem cũng được. Hai người bọn họ sớm đã muốn trở về, tỉnh thành tuy rằng khí phái, nhưng không thoải mái bằng nhà mình.
Sau khi thi hương, các học sinh lần lượt rời khỏi tỉnh thành, chuẩn bị về nhà chờ tin tức. Lâm đại ca cùng Vệ Thành cũng lên xe ngựa về Túc Châu, lúc đi mất năm ngày đường, trở về vẫn là năm ngày. Sau khi đến phủ thành, hai người Lâm gia trực tiếp trở về nhà, Vệ Thành tới phủ học một chuyến thu dọn đồ đạc.
Học quan nghe nói chàng trở lại, mới gọi người vào để hỏi, xem chàng làm bài thi thế nào.
Vệ Thành nói đại khái.
Học quan thở dài, nghĩ đến việc bị mất mấy học sinh, số còn lại phát huy không được tốt, năm nay thật sự xấu hổ.
" Ngươi có còn nhớ đã viết gì không? Đọc lại cho ta nghe xem.”
Nguyên văn thì chàng nhớ không rõ, nhưng vẫn nhớ những ý chính, liền đọc ra. Học quan lúc đầu vừa nghe vừa vuốt râu, sau đó dừng động tác, chuyên tâm nghe. Vệ Thành nói xong hắn không lập tức hồi phục tinh thần, còn đang thưởng thức, một lát sau mới bảo Vệ Thành thu dọn đồ đạc còn lại ở học đường, mang về, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau.
"Năm nay ta đã nghe nói qua về giám khảo được phái tới, theo sở thích của hắn, ngươi cứ yên tâm, bài viết này cho dù không đủ để làm Giải Nguyên Á Nguyên, nhưng trúng cử hẳn là không thành vấn đề. Túc Châu phủ học là không giữ được ngươi, ngươi trở về chớ lười biếng, tiếp tục dụng công, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân. Có thể trúng cử cơm áo không lo, còn trúng tiến sĩ mới là cá chép hoá rồng. ”
Vệ Thành không ngờ có thể nghe thấy những lời này, ngây ngẩn cả người.
Học quan trêu chọc chàng đã đứng nhất nhiều làn như vậy, còn không biết thực lực của bản thân mình hay sao? Các phu tử khác đều đoán, chàng chắc là sẽ trúng cử, chỉ cần phát huy bình thường thì không có khả năng thất thủ.
Vệ Thành cũng cảm thấy mình có khả năng trúng, thấy người khác chắc chắn như vậy, chàng lại không thể tin được: "Dù sao cũng là kỳ thi hương, không phải thi tuần thi tháng của học đường chúng ta..."
"Thi tuần thi tháng của học đường chúng ta kém bao nhiêu so với thi hương? Có thể đến phủ học ai mà không phải là nhất đẳng tú tài? ”
Nói như vậy cũng có vẻ đúng.
Lúc này Vệ Thành mới phát hiện mình quá coi trọng kỳ thi hương, nếu năng lực không đủ, phải vượt qua cửa ải này đúng khó như lên trời, nhưng nếu có bản lĩnh, sẽ không ngăn được người. Ban đầu nghĩ mình cùng lắm chỉ là nhóc con xuất thân nông thôn, làm sao có thể so sánh với người đọc sách ở trong thành? Lại quên mất đứng đầu ở phủ học có bao nhiêu khó khăn, Vệ Thành mới phát hiện hình như chàng luôn tự xem thường mình, cảm giác này còn vô cùng kỳ diệu.
Vốn tưởng rằng chàng rất nhanh sẽ thu dọn xong đi ra, kết quả lại nhưng chờ rất lâu, nhìn thấy chàng ra ngoài, Khương Mật vội vàng nghênh đón, hỏi: " Còn gặp chuyện gì, sao lâu như vậy chàng mới ra? ”
"Phu tử nghe nói ta trở về, nói chuyện phiếm cùng ta vài câu."
Khương Mật không nghĩ tới việc này, nghe chàng giải thích mới gật gật đầu: "Hiện tại đã đi được chưa? Thiếp muốn nhanh chóng về nhà, thực sự nhớ cha mẹ và Nghiên Mực. ”
Vệ Thành sai người đem đồ đạc lên xe ngựa hắn thuê, nói bây giờ đi, hỏi nàng có tò mò phu tử nói cái gì không?
"Nói cái gì?"
"Hắn hỏi ta thi hương làm bài như thế nào, nắm chắc mấy phần."
“ Tướng công trả lời làm sao?”
"Ta không xác định được mới đọc lại bài viết đã làm một lần, mời phu tử nghe một chút."
Khương Mật trong lòng căng thẳng, bảo chàng nói tiếp, đừng ngắt giữa chừng như thế.
Vệ Thành dán vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Mật nương nàng nghe xong đừng nói ra bên ngoài, phu tử khẳng định ta nhất định có thể trúng, bảo chúng ta về nhà chờ tin tức tốt. ”
Vệ Thành bởi vì quanh năm không ở nhà, cho dù trong lòng có chút nhớ thương cũng vẫn có thể khắc chế được, chỉ cần vừa ra khỏi nhà, trên mặt sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, lúc nào cũng là bộ dạng đoan chính trầm ổn. Khương Mật không làm được như thế, trước đó do áp lực đến từ kỳ thi hương, nỗi nhớ nhà của nàng không bức thiết đến vậy, bây giờ đã thuận lợi thi xong, bình an ra khỏi tỉnh thành, mỗi ngày nàng đều ngóng trông về nhà, hận không thể chắp cánh bay thẳng về Hậu Sơn thôn.
Lúc này, người Vệ gia cũng đang nhớ thương hai người bọn họ, Vệ mẫu Ngô thị ôm đứa cháu trai mập bốn tháng tuổi, ngồi bên cạnh Vệ phụ đang uống trà, thì thầm: "Lão đầu tử ông nói xem vợ chồng Tam Lang có phải nên trở về rồi hay không? ”
Mấy lời giống như vậy, Vệ phụ đã nghe không mười lần cũng phải tám lần rồi, lúc đầu ông còn nghiêm túc trả lời bà một câu, bây giờ ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
Trước khi rời khỏi nhà Tam Lang đã nói, kỳ thi là vào tháng Tám, sau khi thi xong có lẽ còn vướng chút chuyện vặt vãnh, chờ khi chàng trở về cũng phải sang tháng chín. Bây giờ mới khi nào? Cuối tháng tám. Còn sớm.
Thấy ông không có phản ứng gì, chỉ bưng chén trà uống một ngụm, Ngô Thị liếc mắt lườm một cái: "Ta đang nói chuyện với ông đấy. Hai vợ chồng Tam Lang không ở nhà, nhà cũ chỉ có hai chúng ta cộng thêm Nghiên Mực, Nghiên Mực thì mới chỉ biết a a, ông lại giống như một cái hồ lô cả ngày không lên tiếng, ta đúng là nghẹn muốn chết.”
Lúc này Vệ phụ mới để ý tới bà: "Ai bảo bà cả ngày toàn nói đi nói lại mấy lời này, bà nói không thấy phiền nhưng ta thì nghe đến phiền rồi. ”
"Vậy ta còn có thể nói gì nữa? Ta tính ngày hai người bọn nó trở về ông không thích nghe, ta nói hy vọng lão tam có thể trúng ông lại nói trước khi có kết quả không nên nghị luận, ta khen ngợi Nghiên Mực vài câu ông lại chê ta không khiêm tốn... ông nói coi, ta không nói mấy cái này thì còn có thể nói gì nữa? Nói thu hoạch trong ruộng của chúng ta? Hay là nói mấy cái người khiến người ta tức chết không đền mạng bên cạnh kia? ”