Hai người tán gẫu vài câu rồi tự mình đọc sách, đến trưa dùng cơm xong lại tiếp tục, buổi chiều, Khương Mật ở trong sân giặt quần áo, tẩu tử Lâm gia thấy đồ ăn không còn nhiều, cầm tiền nói ra ngoài một chút, còn hỏi Khương Mật có muốn mang cái gì về hay không, Khương Mật lắc đầu nói không cần, chỉ nhắc nhở tẩu tử Lâm gia cẩn thận một chút, mua xong thì về luôn. Chờ khoảng hơn nửa canh giờ, tẩu tử Lâm gia mới về, khắp nơi tìm nam nhân của nàng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Nàng cái người này làm sao thế? Mới đi ra ngoài một chuyến trở về lại điên điên khùng khùng vậy. ”
" Chuyện gì là chuyện gì. Chàng còn hỏi ta có chuyện gì? Nếu không phải hôm nay Vệ huynh đệ nói vận khí không tốt không thích hợp ra ngoài, ngăn chàng lại, thì chàng cũng không cần chuẩn bị thi cái gì mà cử nữa, có mà bị người ta khiêng trở về. ”
"Nói cái gì vậy?"
" Chàng vẫn chưa hiểu? Hôm nay những người tới tìm chàng đều gặp chuyện không may. Chứ không sao ta lâu thế mới về. Ta hỏi thăm một chút, nghe người ta nói mấy người bạn đồng môn kia của chàng trên đường gặp được người bán mình cứu nương, là một cô nương nói lão nương nàng sinh bệnh nặng, phải có tiền chữa trị, thấy những người trông có vẻ giàu có, nàng liền quỳ gối trước mặt người ta dập đầu, cầu xin người ta đại phát từ bi. Cô nương kia cũng có vài phần tư sắc, nên có một thiếu gia nhà giàu nào đó đưa bạc muốn dẫn nàng đi, muốn nàng làm thiếp. Cô nương đó có vẻ như không muốn, mấy người bạn đồng môn kia trượng nghĩa ra mặt nói chuyện, không ngờ họ đã chạm vào những người không thể trêu chọc, bị người ta đánh đập một trận. Còn thi cái gì nữa, nghe nói mất nửa cái mạng luôn rồi.”
Lâm đại ca lập tức muốn đi đến khách điếm, nói muốn đi xem, bị nương tử hắn ngăn lại.
" Chàng đi? Chàng đi làm cái gì? Nếu bên kia đánh một trận còn chưa hết giận, lại muốn quay lại đánh thêm lần nữa, không phải là chàng tự đem mình vào tròng à ? Bọn hon là ăn no rỗi việc, trước khi cảm thấy người khác đáng thương cũng nên nghĩ trước, người ta đã có quyết tâm bán thân cứu nương, quản lắm chuyện làm gì? Chắc là do nhìn thấy người ta xinh đẹp, nếu là người xấu xí, xem bọn họ có thèm quan tâm hay không.”
Lâm đại ca khiến nương tử hắn tức giận không nhẹ, nói trượng nghĩa cứu người còn sai? Nàng người này có chút thiện tâm nào hay không?
"Ta không có thiện tâm? Chàng đừng có vội vàng, nghe ta nói hết đã. Mây người bạn đồng môn của chàng bị người ta đánh thành như vậy, cô nương kia cũng không nói giúp một câu, cùng thiếu gia có tiền đi rồi. Trong lòng người ta rất vui vẻ, bên ngoài chỉ là giả bộ không muốn thôi. Đại lão gia mấy người không phải đều như vậy à? Chủ động đưa tới cửa thì không muốn, nhưng nàng càng không chịu mấy người càng hăng hái càng có hứng thú. Cô nương nhà người ta trong lòng rất vui vẻ, chỉ chờ đến những ngày được ăn ngon mặc đẹp, ai mà muốn bọn họ xen vào việc của người khác?”
Vệ Thành và Khương Mật cũng ở bên cạnh nghe, nghe xong cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Điều này ...
Cũng không tính là xui xẻo.
Mà là rước họa vào thân.
Khương Mật suy nghĩ một chút, nếu là mình bị ép đến mức phải bán mình mới có thể sống sót, thật sự có người chịu bỏ tiền ra cứu, nàng nhất định sẽ không nói hai lời mà đi theo người ta. Có quyết tâm sẽ không có băn khoăn, mà không có quyết tâm sẽ không quỳ giữa đường cầu người. Việc này vốn không thích hợp, sao đã là người đọc sách mà còn nhìn không ra?
Nàng nhìn về phía Vệ Thành, muốn biết chàng nghĩ gì.
Vệ Thành đang suy nghĩ sâu xa, một lát sau hỏi: " Tẩu tử nghe được gì nữa? Bọn họ bây giờ thế nào? ”
Tẩu tử Lâm gia nói sau đó có người tốt đưa bọn họ đến y quán, cũng không thể để người nằm ở giữa đường.
" Đã đưa đi chữa trị rồi, nếu có người cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta lại đi, không có người tới thì tạm thời coi như không biết. Hai ngày nay, trong lòng ta bất an, sợ xảy ra chuyện, chúng ta từ nơi xa đến tỉnh thành là vì thi cử, thi hương ba năm mới một lần, vạn nhất có chuyện xảy ra thì uổng phí khổ công mấy năm qua. Lâm huynh đừng trách ta tâm địa lạnh lẽo, nhà ta nghèo khó, không theo nổi. ”
Vệ Thành nói xong kéo Khương Mật trở về phòng.
Lâm đại ca không ngờ chàng đột nhiên nghiêm túc như vậy, sửng sốt một chút.
Tẩu tử Lâm gia ngược lại vô cùng đồng ý: "Ta cảm thấy Vệ huynh đệ nói đúng, chuyện này là do bọn họ tự mình gây ra, chàng xen vào làm gì. Đây là tỉnh thành, chàng làm sao biết được đối phương có lai lịch gì? Chạm vào không sợ mình cũng xui xẻo theo? Giúp người cũng phải lựa sức mình, đã không có bản lĩnh thì đừng có ra vẻ? Lại còn muốn thò đầu ra làm gì? ”
" Chàng vẫn muốn giúp họ, chàng có biết chân ta bây giờ vẫn còn mềm nhũn không? Suýt chút nữa chàng đã đi với họ, nếu thật sự đi, bây giờ chàng còn có thể đứng đây mà làm mình làm mẩy với ta à? ”
Lâm đại ca rốt cuộc vẫn bị thuyết phục, không xen vào nữa, sau đó có người quen đến tiểu viện của bọn họ, nhắc tới chuyện "bán thân cứu mẫu", hỏi bọn họ có phải luôn đóng cửa chuyên tâm đọc sách chờ thi hương nên chưa nghe nói đến chuyện này hay không?
Lâm đại ca có chút chột dạ, nương tử hắn ở bên cạnh nói giúp một câu còn không phải hay sao, mỗi ngày đều đóng cửa đọc sách, làm gì có tâm tư chạy ra ngoài. " Lúc ta ra ngoài mua gạo thì đã nghe nói, nhưng không nghĩ đến người xảy ra chuyện lại là bọn họ. Bây giờ tình hình như thế nào? Có nghiêm trọng không?” Người tới vừa lắc đầu vừa thở dài, nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương thành như vậy làm sao mà thi được nữa. Vệ Thành ngồi bên cạnh, hỏi rốt cuộc là ai đánh người? Giữa ban ngày ban mặt động thủ đả thương nhiều lẫm sinh Túc Châu như vậy, không sợ bị truy cứu hay sao?Nhắc tới chuyện này, sắc mặt người tới càng khó coi hơn, nói bản thân luôn cảm thấy thi đậu lẫm sinh thì mình chính là quý nhân, ai thấy bọn họ cũng đều phải khách khí nhún nhường, gặp quan cũng không phải quỳ, đi một chuyến mới biết ngoài kia trời có bao nhiêu cao.
Những quý nhân ở tỉnh thành này chỉ coi bọn họ thành mấy tú tài nghèo kiết hủ lậu, cho dù có mang cái danh học sinh phủ học, là lẫm sinh, người ta cũng chỉ ném cho mấy lượng bạc để ngươi trị thương, còn nói nể mặt nên mới chịu bỏ tiền ra, một người bán thân cứu mẫu, một người bỏ tiền nạp thiếp, ngươi tình ta nguyện mà còn muốn nhúng tay vào, bị đánh là đáng đời! " Không phải là do cô nương kia không muốn, nên họ mới đứng ra giúp đỡ hay sao? "Bọn họ mắt bị mù nên mới nhìn thấy thế. Sau khi xảy ra chuyện, họ cũng nghĩ đến việc mời cô nương kia ra làm chứng, người ta cũng xuất hiện, nhưng ngươi đoán xem nàng ta nói gì? Nói công tử chịu ra tay cứu mẫu thân nàng, tất nhiên là nàng nguyện ý đi theo... Nàng ta đã nói như vậy, thì bọn họ cũng không thể nói rằng mình vì chính nghĩa mới đưa tay ra giúp đỡ được. Bây giờ người ta toàn nói mấy người này đọc sách thì không tập trung vào mà đọc lại đi xen vào việc của người khác, người ta muốn nạp thiếp cũng phải nhúng tay, một lòng một dạ nghĩ bản thân là anh hùng cứu mỹ nhân, thì có mà thi mười lần tám lần cũng không trúng được, tốt nhất là dẹp đi. ”