Khương Mật vừa nói xong, cảm giác được Vệ Thành ôm lấy mình từ phía sau, lúc này nàng đột nhiên rất muốn biết Vệ Thành có biểu tình gì, quay đầu lại.
Không nghĩ tới là chàng còn bình tĩnh hơn dự kiến, hình như không bị đả kích quá lớn.
"Tướng công chàng không cảm thấy khó chịu sao?"
Vệ Thành dẫn nàng ngồi xuống bên cạnh, đùa giỡn với bàn tay phải hơi thô ráp vì phải làm nhiều việc của nàng nói: "Cảm thấy có chút thất bại, cũng không khó chịu, nghĩ lại còn thấy cao hứng. ”
Chàng nói thất bại, đại khái Khương Mật có thể hiểu được, luôn luôn gặp phải loại chuyện này làm sao mà có thể cao hứng được?
Khương Mật mờ mịt nhìn chàng.
Vệ Thành giải thích: "Cảm thấy thất bại là bởi vì lúc nào ta cũng muốn trở lên tốt hơn để nàng và cha mẹ được hưởng thanh phúc, nhưng lần nào cũng để mọi người mệt mỏi. Về phần cao hứng, ta cảm thấy hai ta là trời sinh một đôi, Mật nương nàng có bản lĩnh nằm mơ, gặp được người khác chỉ sợ không có nhiều đất dụng võ, chỉ có ta xui xẻo..."
Khương Mật nhẹ nhàng đánh chàng một cái: " Chàng đọc sách đọc đến ngốc rồi sao? Còn có thể vì loại chuyện như này mà đắc ý? ”
Nếu không thì sao?
Cũng không thể ngồi khóc.
Vệ Thành đã học được cách tìm niềm vui trong đau khổ, chàng cân nhắc những lời này của Khương Mật, bảo nàng đừng lo lắng, nói hai ngày nay sẽ không ra ngoài, mặc kệ là ai mời, dù trời sập cũng không ra ngoài, cam đoan không ra khỏi cửa nửa bước.
Khương Mật cũng nói: "Cho dù chàng thật sự có việc muốn đi ra ngoài, thiếp có phải trói cũng trói chàng lại. Tướng công chàng trước khi làm cái gì đều phải nghĩ đến mọi người, thiếp, cha mẹ còn có Nghiên Mực, chúng ta còn phải dựa vào chàng để sống qua ngày, chàng phải tự bảo trọng chính mình. ”
"Ta sẽ, vì nàng ta sẽ tranh thủ sống lâu trăm tuổi."
Khương Mật tựa đầu vào vai chàng, nhỏ giọng nói: "Miệng lưỡi trơn tru. ”
......
Từ trong miệng Mật Nương nghe nói mình được người gọi ra, Vệ Thành cũng đoán được người tới tìm mình là ai. Chắc là bạn học của phủ học Túc Châu, mấy ngày trước đã gặp nhau ở tỉnh thành bên này,đã lưu lại địa chỉ cho nhau. Bọn họ ở trong khách điếm, tuy rằng trong đó cả ngày lúc nào cũng ầm ĩ, hỗn loạn đủ thể loại người, rất khó để tĩnh tâm đọc sách, nhưng ít nhất còn có người nấu cơm giặt quần áo cho, cũng khá là thuận tiện.
Mọi người đều đang vội vàng chuẩn bị những bước cuối cùng cho kỳ thi hương, Vệ Thành không nghĩ ra bọn họ tìm tới đây làm cái gì?
Hôm nay, ban ngày không có ai tới gọi cửa, buổi tối hôm đó, Khương Mật sau khi ngủ lại mơ lại giấc mơ kia một lần nữa, lần này nàng vẫn ở ngoài cùng trong đám người, dùng hết sức từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ để chui vào trong cũng không vào được, nàng vẫn chỉ có thể đứng nhìn thảm trạng của Vệ Thành một lần nữa.
Đêm hôm trước, nàng vẫn còn có thể khống chế được tâm tình của mình, đêm nay, Khương Mật tỉnh lại, ngồi dậy ôm đầu gối khóc.
Vệ Thành đang ngủ rất ngon, bị nàng làm kinh động, mở mắt ra thì phát hiện nương đang ngồi khóc ở bên cạnh, hỏi nàng sao lại khóc, nàng nói ngày hôm qua trong mơ, lúc đứng ngoài xem náo nhiệt không hề biết tướng công của mình bị đánh ở bên trong, nàng còn chen chúc giống như đi xem hội chùa, ở bên ngoài đám đông nhón chân nhìn ngó. Lần này không giống, nàng đã biết chàng chịu đau ở bên trong nhưng làm thế nào cũng không chen vào được, chỉ có thể đứng ngoài nghe tiếng động, nghe chàng bị người ta đánh đập, ai mà chịu được loại chuyện như này?
Vệ Thành nghe xong còn cười một tiếng.
Khương Mật khóc rất nghiêm túc, nghe thấy tiếng cười, lấy khuỷu tay đẩy chàng một cái, nức nờ nói: " Sao chàng còn cười được? Chàng bị người ta đánh thành một người đầy máu, mà vẫn còn cười được? ”
Vệ Thành vội vàng ôm người vào trong ngực, hôn trán, hôn lên má, lại nâng tay nàng lên sờ mặt mình.
"Mật nương nhìn ta xem, vẫn ở bên cạnh nàng, vô cùng tốt."
Khương Mật nhìn chằm chằm chàng một hồi lâu, lại vùi vào trong ngực chàng khóc tiếp một trận, sau khi phát tiết đủ mới giơ tay lên lau nước mắt, vừa lau vừa nói: " Sao chàng lại xấu như vậy? Luôn luôn khiến thiếp sợ hãi. Trong mơ, thiếp bị chàng doạ sợ rồi.”
"Được rồi, không khóc nữa, lau nước mắt, để cho Nghiên Mực biết được sẽ chê cười nàng đấy."
Khương Mật bị chàng nói đến ngượng ngùng, quay lưng đi lau nước mắt, vừa lau vừa thắc mắc sao còn có thể mơ đến lần thứ hai. Vệ Thành suy nghĩ một chút: "Có thể ông trời nghĩ đến nàng mang thai một lần ngốc ba năm, sợ nàng quên, mới nhắc nhở thêm một lần nữa. ”
Khương Mật: ...
"Còn không phải là bởi vì chàng, sinh Nghiên Mực là do chàng, nằm mơ cũng do chàng."
Vệ Thành:...
Họa từ miệng mà ra.
"Mật nương đừng giận ta, ta sai rồi."
Sau đó buổi sáng, giấc mơ đã ứng nghiệm, đúng là bạn đồng môn của Vệ Thành, nói tỉnh thành có một quán trà, mỗi lần đến thi hương, người đọc sách từ các phủ huyện chạy tới, tụ tập ở nơi đó luận bàn trao đổi, năm nào trong những người đến quán trà cũng mấy cử nhân lão gia, trong đó vẫn còn treo không ít bút tích do cử nhân lão gia lưu lại, bọn họ chuẩn bị đi xem một chút, hỏi Vệ Thành và Lâm đại ca có hứng thú hay không.
Họ Lâm hiển nhiên muốn đi.
Vệ Thành vốn cũng đi, nhưng hiện tại không dám, chàng chẳng những không có ý định đi, mà còn cực lực muốn khuyên những người bạn đồng môn cũng không nên đi.
Những người này có hứng thú cực lớn, căn bản là khuyên không được, Vệ Thành giữ bọn họ ở lại bên này uống trà luận văn cũng không ngăn được. Ngược lại là Lâm đại ca, nhìn chàng không giống bình thường, vốn định đi theo, tạm thời thay đổi nói không đi nữa. Người đến mời bọn họ thất vọng, nói trước khi thi bổ sung kiến thức là chuyện tốt, sao lại còn không vui vẻ. Chẳng lẽ là muốn tiết kiệm tiền trà?
Vấn đề này, sau đó Lâm đại ca cũng hỏi, hắn hỏi Vệ Thành sao lại như vậy.
Vệ Thành không thể nói vợ mình Khương thị nằm mơ, mới nói buổi sáng mí mắt nhảy không ngừng, lúc đi ra còn bị vấp vào cánh cửa tý nữa thì ngã. Hôm nay làm gì cũng không thuận lợi, cảm giác mọi việc không tốt.
Lâm đại ca vốn tưởng rằng có lý do gì đặc biệt, kết quả lại như vậy?
Hắn chê cười Vệ Thành một trận, tiếc nuối nói sớm biết là như vậy thì đã đi theo, “ Lần trước đi thi ta đã nghe qua, lúc ấy không đi, vốn nghĩ lần này nhất định phải đi xem, cũng quên mất. Ngươi nhìn xem hôm nay lại không đi được, cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy một lần. ”
"Sau này luôn có cơ hội, trước khi thi hương vẫn nên ít đi ra ngoài, ta thật sự muốn thuận lợi thi xong."
"Vệ huynh ngươi quá cẩn thận."
Vệ Thành trả lời: " Cẩn thận một chút cũng không có hại. ”