Hoàng hậu nương nương cười nói:
- Đương nhiên là cố làm ra vẻ bí ẩn, người tập võ thì không cần độ kiếp.
Khương Uyên nói:
- Trẫm luôn cảm thấy hắn không giống như cố làm ra vẻ bí ẩn, chỉ lấy Trú Nhan đan tới nói, nàng nói có thần kỳ không, thiên hạ danh y, Đại Đạo sư đều không thể luyện chế ra viên thuốc như vậy.
Hoàng hậu nương nương cảm thấy có lý, trưởng càng thêm cảm thấy hứng thú đối với Trường Sinh đạo, nói:
- Bệ hạ, ngươi thân cận Trường Sinh đạo trưởng như thế, khi nào triệu hắn vào hoàng cung để thần thiếp nhìn một cái?
Ánh mắt Khương Uyên trở nên phiêu hốt, buồn bã nói:
- Cũng là đã đến để cho hắn tới gặp nàng.
Cùng lúc đó.
Bên trong Long Khởi quan, Từ Thiên Cơ, Vong Trần, Hoang Xuyên nghẹn họng nhìn trân trối, Khương Tử Ngọc, Bình An cực kỳ hưng phấn, tất cả bọn hắn đều ngước nhìn Khương Trường Sinh đang trôi nổi trên không mái hiên.
Khương Trường Sinh tĩnh toạ ở không trung, áo bào phần phật, Kỳ Lân phất trần đặt ngang phía trên hai chân, một tia chớp bổ xuống, bị lồng khí vô hình trên người hắn ngăn cách tiêu tán.
Bắt đầu độ kiếp!
- Nguyên lai nghe đồn là thật... Hắn thật sẽ độ lôi kiếp... Càn Khôn thiên kinh đến cùng là võ học gì?
Từ Thiên Cơ tự lẩm bẩm, ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Trường Sinh đã thay đổi, như là phàm linh ngưỡng vọng tiên thần.
Các đệ tử Long Khởi quan cùng khách hành hương ở tạm cũng dồn dập vây đến bên ngoài viện xem náo nhiệt, rất nhiều đệ tử mới đều chưa từng gặp qua Khương Trường Sinh độ kiếp, cho nên hết sức hưng phấn.
Lần trước độ kiếp đã là mười tám năm trước, khi đó Khương Trường Sinh hai mươi mốt tuổi, bây giờ đã ba mươi chín tuổi.
Khương Trường Sinh bỏ qua tầm mắt của người bên ngoài, chuyên tâm độ kiếp, theo lôi điện càng ngày càng nhiều, hắn bắt đầu cảm nhận được áp lực.
Kiếp thật tầng thứ sáu lôi đáng sợ đi.
Vượt xa lần trước độ kiếp.
Tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc để vài người đang ở bên trong Long Khởi quan cảm giác trời muốn sập, dân chúng nội thành thì trong lòng run sợ, sợ Long Khởi sơn bị lôi kiếp oanh sập.
Khương Trường Sinh thấy uy thế lôi kiếp đã lên, bắt đầu sử dụng giá trị hương hỏa triệt tiêu oai lôi kiếp, trong chốc lát, trong cơ thể hắn toát ra từng điểm ánh sáng nhạt của hương hỏa, tung bay lên trên đỉnh đầu hắn, cấp tốc hình thành một màn lửa, ngăn cản Thiên Lôi đang không ngừng oanh kích.
Khương Trường Sinh tận mắt thấy giá trị hương hỏa đang bắt đầu giảm xuống, đỉnh đầu có màn lửa đang che, hắn tạm thời có thể giữ lại linh lực.
Mặc cho Lôi Đình vạn quân, cũng không cách nào đột phá màn lửa mà bổ tới hắn, hắn rất có cảm giác thảnh thơi giống như tiên nhân đang ngồi câu cá, bất quá dưới con mắt của mọi người, hắn cũng không thể quá buông lỏng, nhất định phải giả bộ như lộ ra bộ dáng thần thông.
- Quá lợi hại, lôi uy như thế đều bổ không trúng đạo trưởng.
- Thiên lôi này không phải chướng nhãn pháp đó chứ.
- Ánh lửa trên đầu đạo trưởng là cái gì, chân khí biến thành?
- Có lẽ cái này là tam hoa tụ đỉnh mà Đạo gia nói tới nhỉ?
- Chúng ta nên xưng đạo trưởng là tiên sư mới đúng, không được mạo phạm, còn không mau cúi chào.
Các đệ tử đang nghị luận, đám khách hành hương thì dồn dập quỳ lạy, dẫn đến các đệ tử cũng quỳ xuống theo.
Khương Tử Ngọc hưng phấn đến hỏng, hắn không có chú ý tới cái bớt ở giữa mi tâm của hắn cũng đang lập loè kim quang nhàn nhạt.
Vong Trần cảm khái nói:
- Võ đạo chi cảnh, thật sự khó có thể tưởng tượng, trước kia ta khinh thường võ đạo.
Từ Thiên Cơ đứng ở bên cạnh hắn, hít sâu một hơi, nói:
- Xác thực, cảnh giới võ đạo, vĩnh viễn không có đỉnh phong, từ xưa đến nay, những truyền thuyết tiên thần kia bất quá đều là võ giả cường đại mà thôi, phàm nhân chẳng qua là không thể tin được dựa vào tập võ thì có thể đi đến độ cao như vậy, đạo trưởng độ kiếp, chỉ có thể nói rõ cảnh giới của hắn đã vượt xa hết thảy chứng kiến của chúng ta trước đó.
Sau khi vượt qua Thông Thiên cảnh, Từ Thiên Cơ cho rằng mình đã vô địch, hắn xác định mình đã vượt qua Thông Thiên cảnh, đi đến cảnh giới càng cao hơn, ít nhất ở bên trong Đại Cảnh, hắn không có gặp qua người mạnh hơn mình.
Nhưng mà cảnh giới như thế so sánh cùng Trường Sinh đạo trưởng, giống như vừa mới đạp vào con đường của võ đạo.
Trong vương phủ.
Khương Vũ đứng ở trong đình viện, nhìn lôi kiếp hùng vĩ bên trên Long Khởi sơn xa xa, hắn nhíu mày hỏi:
- Trường Sinh đạo trưởng đã lần thứ hai độ kiếp, mặc dù không biết hắn luyện võ công gì, nhưng nếu ngày sau đối địch với bản điện hạ, Đại Thừa long lâu có thể trấn áp hắn sao?
Quỷ Liễu đứng đầu Thiên Túc Thập Tam Thứ trả lời:
- Nội tình Long lâu đương nhiên rất sâu, chẳng qua không rõ ràng vị Yêu đạo này rốt cuộc mạnh cỡ nào, nếu điện hạ không yên lòng, ta có thể viết thư, để long lâu điều động Tôn Giả trước đến xò xét.
Khương Vũ lắc đầu, nói:
- Được rồi, như thế ngược lại sẽ làm hắn tức giận, bây giờ hắn là sư phụ của Tử Ngọc, ngoại trừ Trần Lễ kia, cũng không có quyền quý khác lui tới với hắn, ngay cả Khương Dự cũng chặt đứt lui tới với hắn, có lẽ hắn thật sự là loại người cầu đạo siêu thoát thế tục kia, bảo trì hiện trạng thôi.
Quỷ Liễu gật đầu, hắn thật ra cảm thấy không cần thiết thăm dò, bởi vì Trường Sinh đạo trưởng đã rất mạnh, tuyệt không phải bây giờ muốn ngăn chặn thì có thể ngăn chặn, huống hồ có cao nhân như thế ở kinh thành, hoàng quyền Khương gia an toàn hơn.
...