Chương 88: Cảnh triều nội loạn, bắt đầu độ kiếp (2)

Khương Tử Ngọc gần mười tuổi chân thành nói:

- Cổ Hãn chính là hoang mạc, tài nguyên thiếu thốn, kém xa Đại Cảnh, bây giờ bọn hắn đã công chiếm không ít lãnh địa của Đại Cảnh, Đại Cảnh không dám nghỉ ngơi lấy lại sức, mà được ăn cả ngã về không, thề phải đánh tan Cổ Hãn, chỉ cần đánh sợ Cổ Hãn, vương triều xung quanh đều không dám xâm lấn.

- Hoàng gia gia và phụ hoàng quá coi thường mười ba châu, chúng ta có thể là mặt đất Thần Châu, nhân khẩu phong phú, các loại tài nguyên càng nhiều vô số kể, chỉ cần Đế Vương biểu lộ quyết tâm, thiên hạ đương nhiên có thể biến ra trăm vạn hùng binh, bây giờ trưng binh không khó, nhưng còn không có đạt đến cực hạn, bên trong Cảnh triều khuyết thiếu một cỗ quyết tâm, một cỗ quyết tâm có thể điều động lê dân bách tính.

Trần Lễ cảm khái nói:

- Quyết tâm? Nào có dễ dàng như vậy, bách tính chỉ quan tâm ăn mặc của mình, trừ phi đến mức độ nước mất nhà tan...

Khương Tử Ngọc dùng hai tay chống nạnh, hừ hừ nói:

- Cho nên cần nhờ quân vương, quân vương ra ý chính là ý của thiên hạ, nếu là quân vương lo trước lo sau, cái gì đều muốn, cái gì đều sợ, bách tính đương nhiên cũng như thế.

Trần Lễ cảm thấy có đạo lý, không khỏi gật đầu.

Năm đó, hắn lần đầu tiên thấy Khương Uyên lúc liền bị bá khí của Khương Uyên tin phục, khi đó Khương Uyên giống như khắp thiên hạ đều ở dưới chân, bất kỳ vương triều gì đều có thể bắt lại.

Hắn quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, cười nói:

- Trường Sinh, ngươi chỉ dạy Ngụy Vương điện hạ thật tốt, tuổi còn trẻ nên có hùng tâm như thế này.

Khương Trường Sinh cười hỏi:

- Ngày sau Thất hoàng tử lên đài, dòng dõi dưới trướng hắn, các ngươi Trần gia sẽ duy trì người nào?

Trần Lễ sửng sốt, nhíu mày.

Khương Tử Ngọc khoát tay nói:

- Dĩ nhiên là ủng hộ ta, đại ca ta bây giờ đi tới võ lâm Thánh địa tập võ, đợi hắn trở về, không thích ứng triều chính, chỉ có võ công thôi, ta khác biệt, ta đã tập võ, cũng học tập triều chính.

Hắn không chỉ thích hợp với đại ca hắn, cũng thích hợp với thái tử hiện thời.

Bình An lại gần, phấn khởi nói:

- Lý Thế Dân! Ngươi là Lý Thế Dân! Ta là Lý Nguyên Bá.

Trần Lễ không biết Lý Thế Dân và Lý Nguyên Bá, nhưng hắn lại thấy được hi vọng từ trên người Khương Tử Ngọc, chỉ cần tiếp tục chiếu theo xu thế trưởng thành trước mắt, Khương Tử Ngọc chưa hẳn không thể trở thành Khương Uyên tiếp theo.

Chẳng qua tuổi Khương Tử Ngọc còn quá trẻ, tương lai còn chưa nhất định, từ xưa đến nay, bao nhiêu hoàng tử thiên tài sau khi lớn lên liền vẫn lạc, chưa kịp làm gì đã mộ xanh cỏ.

Cuối cùng, Trần Lễ không có cho ra đáp án, Khương Trường Sinh cũng không vội, xác thực còn sớm.

Màn đêm buông xuống, Khương Trường Sinh ở trong phòng tra xét hương hỏa giá trị của mình.

【Hương hỏa giá trị trước mắt: 2809 】

Quả nhiên, vẫn phải dựa vào giả danh lừa bịp.

Khương Trường Sinh vui thích suy nghĩ, hắn quyết định có thể bắt đầu đột phá.

Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng ốc, ngự kiếm phi hành, tuần tra bên ngoài bên trong kinh thành, xác định không có cao thủ ở gần, ngày mai sẽ độ kiếp tại Long Khởi quan, lại có thể hấp thu số lượng lớn hương hỏa.

Khương Trường Sinh quanh đi quẩn lại một đêm, bên trong bên ngoài kinh thành cũng không có cao thủ có thể chống lại Khương Trường Sinh, chân khí mạnh nhất nội thành chính là Khương Vũ, hai người trước mắt giao hảo ở bề ngoài, Khương Vũ cũng không có khả năng ra tay với hắn.

Trở lại trong phòng, Khương Trường Sinh bắt đầu vận công, trước dự trữ linh lực, để tránh đến lúc đó linh lực không đủ.

Mặt trăng lặn mặt trời mọc.

Kinh Thành trời đông giá rét vẫn có thể thấy ánh mặt trời, mặc dù Đại Cảnh hàng năm chiến loạn, Kinh Thành vẫn như cũ phồn hoa, đối với bách tính mà nói, dưới chân thiên tử là an toàn nhất.

Ầm ầm ——

Tiếng sấm bỗng nhiên vang lên, vang vọng toàn bộ Kinh Thành, để vô số dân chúng, binh sĩ, quyền quý dồn dập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trên đỉnh núi Long Khởi quan tụ tập mây đen, hóa thành lôi vân bốc lên, tuyết bay đầy trời tan rã, hóa thành hơi nước lượn lờ khắp Long Khởi quan, khiến cho Long Khởi quan tựa như chỗ Tiên gia đang ở, như ẩn như hiện.

Lôi điện cực kỳ dễ thấy bên trong sương mù bàng bạc, ban ngày trời đông giá rét càng hùng vĩ vô song.

- Đó là Long Khởi quan?

- Nghe đồn Trường Sinh đạo trưởng từng vượt qua lôi kiếp, chẳng lẽ lại muốn tới một lần?

- Thật hay giả, ta tưởng rằng Long Khởi quan loạn truyền.

- Thật, có khách hành hương mắt thấy Trường Sinh đạo trưởng lơ lửng giữa không trung, chống lại lôi điện, ý như tiên nhân vậy.

- Hôm nay ta cũng phải nhìn một cái để mở mang tầm mắt.

Dân chúng trong thành nghị luận ầm ĩ.

Trong hoàng cung, Khương Uyên được Hoàng hậu nương nương nâng đỡ, run run rẩy rẩy đi ra ngự thư phòng, nhìn về phía Long Khởi quan phương xa.

Hoàng hậu nương nương phục dụng Trú Nhan đan, thanh xuân vĩnh trú, nhưng Khương Uyên thoạt nhìn đã bảy tám chục tuổi, thể cốt cũng gầy gò hơn rất nhiều, bước đi đều run rẩy, hắn mở lời:

- Trường Sinh tiểu đạo sĩ kia lại tại độ kiếp, trẫm cũng rất tò mò, hắn là thật đang độ kiếp, hay cố làm ra vẻ bí ẩn.