Chương 90: Linh hồn xuất khiếu, sánh vai võ đạo Càn Khôn cảnh (2)

Lôi kiếp kéo dài hơn nửa canh giờ, giá trị hương hỏa hao hết, Khương Trường Sinh không thể không tự mình chống cự lôi kiếp.

Cũng may đã vượt qua thời khắc gian nan nhất, hắn có thể dựa vào chính mình tiếp nhận lôi kiếp tiếp theo.

Từ Thiên Cơ đã đếm không hết Khương Trường Sinh chịu bao nhiêu đạo lôi điện rồi, ngược lại hắn hiện tại càng cực kỳ sùng bái Khương Trường Sinh, ở trong lòng phụng là thần.

Đại khái lại qua nửa canh giờ, lôi kiếp cuối cùng kết thúc, thiên uy mênh mông tán đi.

Khương Trường Sinh bắt đầu trắng trợn hấp thu thiên địa linh khí, nhánh cây Địa Linh thụ theo đó lắc lư, linh khí vô hình vô sắc tuôn về hướng Khương Trường Sinh hình thành gió lốc quanh người hắn.

Linh lực của hắn bắt đầu tăng vọt.

Lần nữa thuế biến.

Khương Trường Sinh bỗng nhiên mở mắt, phát hiện mình tung bay trên không trung, cúi đầu nhìn lại, thân thể còn ở phía dưới.

- Đây là... Linh hồn xuất khiếu?

Khương Trường Sinh kinh hỉ nói, linh hồn xuất khiếu có thể là một trong đặc thù của tu tiên, hắn bắt đầu thao túng linh hồn phiêu động, phát hiện như cá gặp nước, dị thường linh mẫn, hắn rơi vào trong đình viện, tất cả mọi người không nhìn thấy linh hồn của hắn, vẫn như cũ đang nhìn thân thể của hắn, tự mỗi người đang thảo luận.

Không người có thể gặp linh hồn của hắn.

Khương Trường Sinh bay về phía nội thành, tốc độ cực nhanh, như đang thi triển Ngự Kiếm thuật.

Hắn chạy loạn khắp nơi ở trong kinh thành, lên trời xuống đất, xuyên tường mà qua, xuyên người mà qua, cực kỳ mới lạ.

Giờ khắc này, hắn mới chính thức có cảm giác tu tiên.

Đột nhiên.

Hắn dừng lại, lơ lửng giữa không trung, tầm mắt rơi vào hoàng cung phía xa, hắn thấy vùng trời của một tòa cung điện trong hoàng cung có một đoàn âm khí đang nổi trôi, khiến cho hắn cảm giác hết sức không thoải mái.

- Đó là vật gì? Tà Ma? Trong hoàng cung còn có bí mật?

Khương Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ, hắn tự tin nhìn lại, tòa cung điện kia trước đó hắn ban đêm xông vào hoàng cung đã đi ngang qua, bên trong cũng không có người ở lại.

Được rồi.

Trước củng cố tu vi lại nói.

Khương Trường Sinh quay người, bay trở về nhục thân của mình, tốc độ của hắn rất nhanh, hồn lao vào thịt sau lưng, hắn chỉ cảm thấy thân thể hơi ngứa một chút, toàn thân không khỏi run lên, lần nữa mở mắt, hắn đã chưởng khống thân thể của mình.

Linh hồn xuất khiếu thật sự là bản lĩnh rất tốt, nhất là đối với việc dò xét tình báo.

Khương Trường Sinh bắt đầu củng cố tu vi, hắn chú ý tới đạo văn giữa mi tâm Khương Tử Ngọc đang phát sáng, cũng may hết sức mỏng manh, lực chú ý của những người khác cũng đều dừng ở trên người hắn, không có phát hiện Khương Tử Ngọc dị thường.

Đạo văn này có lẽ còn ẩn chứa ảo diệu khác.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn không có hiển lộ ra đạo văn của mình, để tránh bại lộ quan hệ giữa hai người.

Thấy lôi kiếp tán đi, Mạnh Thu Sương, Thanh Khổ bắt đầu xua tan đệ tử, khách hành hương, trả Khương Trường Sinh một chỗ thanh tĩnh.

Cái bớt giữa mi tâm Khương Tử Ngọc khôi phục lại như thường, hắn cũng bị Vong Trần kéo vào trong phòng.

Từ Thiên Cơ xem trong chốc lát, cầm cây chổi rời đi, cũng không dám quấy rầy Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh lơ lửng giữa trời, vận công nạp khí, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, linh lực trong cơ thể hắn còn chưa được đổ đầy, nhưng đã vượt qua trước đột phá gấp mười lần.

Thật mạnh.

Khương Trường Sinh hưng phấn không thôi, khổ tu mười tám năm, cuối cùng đột phá tới tầng thứ sáu.

Cái này hẳn là không cần sợ Đại Thừa long lâu nữa.

Đúng lúc này, trước mắt Khương Trường Sinh hiện ra từng hàng chữ:

【 Khai Nguyên năm ba mươi chín, ngươi tu hành tinh tiến, cảm ngộ chân nghĩa thiên địa, vượt qua Tam Cửu tiểu thiên kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— bí thuật Luân Hồi ấn ký 】

【 Kiểm trắc thấy ngươi độ kiếp thành công lần thứ hai, bởi vì phương pháp tu hành của ngươi không thuộc về thiên địa chi đạo của thế giới này, ngươi có hai hạng mục để lựa chọn, chỉ có thể chọn một trong hai】

【 Một, từ bỏ tu tiên, linh lực của ngươi sẽ chuyển biến thành cảnh giới võ đạo của phương thiên địa này —— Càn Khôn cảnh 】

【 Hai, tiếp tục tu tiên, tiên chính là phía trên chúng sinh, vạn vật kính ngưỡng, con đường tu tiên, chính là truy cầu Thiên Đạo chi lộ, ngươi có thể mở ra công năng hương hỏa diễn toán】

Đương nhiên là tiếp tục tu tiên.

Khương Trường Sinh không chút do dự làm ra lựa chọn, sau đó suy nghĩ về Càn Khôn cảnh.

Cũng không biết Càn Khôn cảnh cao hơn Thần Nhân cảnh nhiều ít, ngược lại hắn hiện tại căn bản chưa nghe nói qua Càn Khôn cảnh, đừng nói Càn Khôn cảnh, ngay cả hai chữ Thần nhân cũng không có nghe những người khác đề cập qua.

Bất quá cảnh giới tồn tại đã nói có người đi đến, này trời đất bao la chắc chắn có Càn Khôn cảnh tồn tại.

Khương Trường Sinh sẽ không đi xông xáo thiên hạ, tìm kiếm Càn Khôn cảnh, hắn muốn đợi ở trong Đại Cảnh, đợi hắn tu hành hoàn thành độ cao trong tân thủ thôn mà hắn đã nhận định này, khi có thể chúa tể tất cả, đợi Tiểu Ngụy Vương đăng cơ xưng đế, về sau cần dược liệu luyện đan gì, hoàn toàn có thể nhờ hắn hỗ trợ tìm kiếm khắp thiên hạ, hắn thì bớt lo dùng ít sức truy cầu Tiên đạo.

Cuối cùng sẽ có một ngày, khi cảnh giới võ đạo không thể đối ứng với cảnh giới tu tiên, khi đó hắn mới xem như vượt qua võ đạo, đạt đến cảnh giới vô địch thiên hạ.

Đợi hắn vô địch, hắn sẽ tiêu dao khoái hoạt, trải nghiệm nhân gian muôn màu.