Chương 7: Nhóc con

"Lừa đảo là sao?, tao dù sao cũng cất công trừ tà cho mày, tuy rằng có thể không hữu hiệu, nhưng dù sao ta cũng đã sát muối với đấm bóp, tên này không định trả tiền hay sao?, bị lừa tiền mới gọi là lừa đảo, không đưa tiền thì dựa vào cái gì mắng ta?."

Trong lòng nhổ ra một bãi nước bọt chửi tên khách hàng kia là vô liêm sỉ, hắn mở ra ngăn tủ liếc nhìn vào bên trong, tất cả đều là hóa đơn chưa thanh toán.

"Lại là khách quịt tiền, haiiz, tháng này phí điện nước liền tăng thêm, lại không kiếm được tiền... chắc phải đổi nghề làm tiệm massage thôi, Đám khách hàng hình như thấy trình độ xoa bóp của mình cũng rất khá, nói không chừng có thể ra tiền a." chủ cửa hàng lẩm bẩm nói.

Trần Lăn liếc nhìn qua bóng người trong cửa hàng, đột nhiên trong đầu hắn vang lên âm thanh của hệ thống.

"Tinh, nhận thấy chủ nhân đã phát hiện ra cơ duyên, hệ thống xin hướng dẫn cho chủ nhân."

"Bước 1: vào trong cửa hàng trừ tà phong thủy, chào hỏi chủ quán."

...

Tần Trạm là con một, cha mẹ đều là người hành nghề trừ tà phong thủy, bán quan tài và đồ cúng.

Nhưng mà cách đây mấy tháng, cha mẹ của hắn đều bị mắc phải căn bệnh kỳ lạ, cuối cùng ợ ra rắm rồi.

Hắn lúc đó còn đang làm một sinh viên đại học, cuối cùng bởi vì người thân đều mất, nên không có tiền nộp học phí, đành phải về nhà tiếp tục nối nghiệp cha mẹ.

Tần Trạm buồn chán ngồi trên ghế đẩu, lúc này ánh mắt hắn đưa ra ngoài cửa sổ nhìn dòng người vội vã đi trên đường phố, nhận ra hình bóng của một người thanh niên đang chậm rãi tiến về phía cửa hàng của mình.

Kẻ đến là Trần Lăng.

"Chào ông chủ, tôi có việc cần cửa hàng trợ giúp." Hắn đi vào trong cửa hàng, tiện tay đóng lại cửa nhìn Tần Trạm, cười nói.

Tần Trạm vươn người thẳng trên ghế, ánh mắt đánh giá Trần Lăng qua một lượt, nhìn ra Trần Lăng cũng không phải là kẻ có tiền, hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn tươi cười tiếp khách.

"Dê gầy hay dê béo thì cũng là dê a" Tần Trạm thầm nghĩ.

"Anh đến đây chắc hẳn là muốn trừ tà a, thử kể cho tôi xem vấn đề nào... úi đợi một chút" đang tươi cười tiếp khách thì dạ dày của Tần Trạm bỗng trở nên sôi sục, cảm giác như có thứ gì đó đang công phá đáy lòng của hắn.

Tần Trạm đứng bật dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, mặc kệ cho Trần Lăng vẫn còn đang đứng ngơ ngác.

Đúng lúc này, trong đầu của Trần Lăng bắt đầu vang lên âm thanh của hệ thống.

"Tinh, cửa hàng sắp đón một vị khách đặc biệt, đề nghị chủ nhân giả làm chủ cửa hàng, đón tiếp vị khách này."

Trần Lăng đọc đến tin tức này, trong lòng còn đang nghi vấn, khi đọc được thông tin là khách hàng đặc biệt thì hắn bây giờ mới ngớ người ra, dù sao mình đang đứng trong cửa hàng trừ tà a, chữ khách đặc biệt đi cùng với cửa hàng trừ tà thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Bên trong có... có ai không? ta muốn nhờ cửa hàng giúp ta một...một chút..."

Âm thanh từ bên ngoài truyền vào nghe khá là non nớt mềm yếu chưa có vỡ giọng, nghe như là giọng nói của một cậu bé, có thể là một cậu bé mười tuổi, nghe âm thanh có chút ngập ngừng Trần Lăng có thể đoán ra cậu bé này có tính cách khá là hướng nội.

"Khách hàng đặc biệt tới? có gì là đặc biệt?. chín giờ tối rồi mà trẻ con còn lang thang ở khu này sao?." Hắn thầm nghĩ.

Trần lăng lúc này lo lắng như gặp đại địch, nếu như bình thường thì lúc này hắn đã giả dạng chủ quán, khom lưng uốn gối mà mời khách hàng vào, nhưng hệ thống lại nói kẻ đứng ngoài cửa là khách hàng đặc biệt a, nói vậy thì cùng với những vị khách bình thường khác không giống nhau lắm, hắn còn đang nghi ngờ vị khách kia có phải người hay không...

Trần Lăng hít sâu một hơi nói,"À à, xin mời vào."

Trần Lăng nhớ lại những bộ phim mà mình từng xem ở kiếp trước, cố gắng diễn ra một phong thái tự tin thành thạo và trầm ổn, hắn bình tĩnh ngồi ở phía sau mặt bàn làm việc, nhìn ra rất là chuyên nghiệp, nhưng sự thật là hắn để ý chỗ hắn ngồi bây giờ là gần cửa sổ nhất, có chuyện gì không an toàn sảy ra thì có thể nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.

"Xin quấy rầy..." Lúc này cửa đã mở, thân ảnh xuất hiện là một đứa nhóc học sinh cắt một cái đầu nấm, vóc dáng của nó không cao, mặc đồng phục học sinh, ánh mắt có chút trốn tránh không dám nhìn thẳng, như thể rất sợ người lạ mặt.

"Ừm, mời ngồi đi"

Trần Lăng thần sắc nghiêm túc, ưu nhã rót ra hai cốc nước lọc để lên bàn, hắn trước kia cũng là người làm ăn, ra vể hiểu biết trước mặt khách hàng cũng rất là chuyên nghiệp.

"Chuyện là...Ta..."

"Xuỵt, anh bạn trẻ không cần phải nói, ta đã biết lí do nhóc tới đây để làm cái gì."

Trần Lăng làm ra vẻ mặt xem thấu hết ý nghĩ của cậu nhóc, mà đối phương cũng đúng thật là nhóc học sinh chưa trải sự đời, thật sự bị hắn hù dọa, sững sờ nhìn vị tiền bối cao thâm mạt trắc này.

"Nếu ta đoán không sai, nhóc bởi vì trên người phát sinh ra sự kiện quỷ dị nên đến đây tìm ta a!."

Lời nói của Trần Lăng như là sấm sét rạch phá màn đêm, lời nhả ra như là vàng ngọc, chạy thẳng vào trong tâm khảm của cậu nhóc.

Cậu nhóc học sinh lúc này giống như con gà đang mổ thóc, gật đầu không ngừng nghỉ, mà Trần Lăng thì phì cười.

"Con mẹ nó có thằng nào trên người không gặp quái sự sẽ thành thành thật thật mò vào cái tiện trừ tà rách nát này a."

Nhưng trong lòng hắn nghĩ là như vậy, còn trò hay thì vẫn phải tiếp tục diễn.

Hắn làm ra một vẻ cao thâm mạt trắc, nói tiếp.

Thế giới mênh mông rộng lớn, nếu nhóc có thể tìm đến cửa tiệm của ta coi như số phận của nhóc vẫn là may mắn, ở biển người mênh mông này, có thể giải quyết được vấn đề của nhóc lúc này, không quá mười... à không, ba người!."

Trần Lăng cảm thấy mười người là hơi nhiều, nhanh sửa thành ba người, mà thằng nhóc đứng đối diện thì lộ ra vẻ mặt vui sướng, hình như là đang cảm thấy vận khí của mình rất là may mắn.

"Đúng ạ. thưa ông chủ, con người của ta khá là đặc biệt, ta có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái, còn có chút năng lực đặc thù, ta cũng không dám nói ra cho người khác biết, ta sợ sẽ hù dọa đến bọn họ, nhưng năng lực của ta nhiều khi không khống chế được, ta sợ làm ảnh hưởng đến bạn bè, không dám chơi với họ.."

Cậu nhóc càng nói càng cảm thấy ấm ức và ủy khuất, giọng nghẹn ngào như thể sắp khóc.

Nhưng thật sự thì kẻ muốn khóc lúc này lại là Trần Lăng.

"Con mẹ nó, mình chỉ là muốn sống một cuộc đời bình dị ở thế giới này, kiếm chút tiền cưới vợ làm một ông chồng, một người cha tốt a, làm sao động một tý lại gặp mấy chuyện dính dáng đến ma quỷ, ông trời ơi, có thể cho ta một con đường sống không."

Trần Lăng trong lòng kêu cha gọi mẹ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ phong độ cao thâm mạt trắc, hắn biết cậu bé trước mặt chính là khách hàng đặc biệt mà hệ thống nói tới, nhưng hắn cũng không biết nói gì thêm a, hắn dù sao cũng chỉ là kẻ giả mạo.

"Giờ phải làm sao? hay là tìm cớ đuổi nó đi?." Trần Lăng thầm nghĩ.

Ào ào.

Âm thanh trong phòng vệ sinh vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Trần Lăng.