Đúng lúc hắn còn đang suy nghĩ thì tiếng xả nước từ trong nhà vệ sinh phát ra, Tần Trạm lúc này đã đi ra ngoài, bắt gặp Trần Lăng ngồi sau bàn của mình, trước bàn còn có thêm một vị khách trẻ tuổi thì ngạc nhiên.
Thấy vậy hắn cười cười nói. "A không ngờ cửa hàng lại có thêm khách, mời ngồi mời ngồi."
Cậu nhóc thì còn tưởng Trần Lăng là chủ cửa hàng, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện một người nữa, làm hắn cảm thấy mơ hồ, hết nhìn Trần Lăng rồi lại quay ra nhìn Tần Trạm.
Thấy sự tình không ổn, Trần Lăng nhanh miệng nói trước "Ông chủ, đứa nhóc này có năng lực đặc biệt, ông giúp nó trước đi."
Cậu nhóc thì lại một lần nữa nói những lời vừa kể với Trần Lăng cho Tần Trạm.
Nghe vậy, Tần Trạm vung bàn tay lên, bày ra phong độ cao nhân tiền bối, giống hệt Trần Lăng lúc trước, nói với cậu nhóc.
"Ừm, Để ta đoán , nhóc có thể nhìn thấy ma quỷ đúng không?" Tần Trạm cười nói bày ra biểu lộ giống hệt Trần Lăng
"Không gặp ma thì ai mò vào quán của mày." Trần Lăng âm thầm nhổ nước bọt, con hàng này không chừng cũng vô liêm sỉ giống mình.
Trong lúc Trần Lăng còn đang chửi hắn lừa đảo trẻ con thì Tần Trạm biểu hiện ra một ánh mắt sắc bén như chim ưng, đứa nhóc thì trong lòng giật mình, mơ hồ cảm giác được Tần Trạm muốn làm chuyện gì đó.
"Rất tốt nhóc vào đây là tìm đúng người rồi, nhóc đã bước vào đây thì chuyện của nhóc sẽ do ta gánh vác, nhưng quan trọng nhất là."
Cậu bé bị lời nói của Tần Trạm hấp dẫn, đôi mắt nóng bỏng nhìn Hắn, như thể thấy được vị cứu tinh của đời mình, nhưng đột nhiên câu nói tiếp theo của Tần Trạm làm cho mộng tưởng của nó tiêu tan như làn khói.
"Nhóc có tiền không?."
Tần Trạm dùng ánh mắt sáng quắc vì tiền nhìn cậu bé, không phải hắn không biết xấu hổ... được rồi hắn chính là kẻ không biết xấu hổ, nhưng ông trời phải hiểu cho hắn a, dù sao hắn cũng sắp chết đói, tiền của trẻ con hắn cũng phải kiếm a...
"Ta...Ta chỉ mang theo mười đồng..."
Cậu bé ủy khuất, sột soạt luồn tay vào túi quần móc ra một tờ mười đồng nhăn nhúm, số tiền này là tiền tiêu vặt của nó trong một tuần, nhưng số tiền này đối với Tần Trạm bây giờ, chính là cọng cỏ cứu mạng a.
"Ai... Ta nhìn nhóc như thấy tri kỷ, chúng ta gặp được nhau là có duyên, chỉ tiếc là chúng ta gặp nhau hơi muộn a.
Tần Trạm ra vẻ âm thầm thở dài, phảng phất như rất thất vọng. Cậu bé cũng suy sụt cúi đầu, chuẩn bị đem mười đồng tiền bỏ về túi của mình, Tần Trạm nhìn thấy vậy thì cuống lên.
"Ấy, đợi một chút, mặc dù nhóc gặp ta hơi muộn, nhưng mà bèo nước gặp nhau a, ta giúp ngươi một chút cũng được, con người ta từ xưa đến nay không coi trọng vật chất, nhưng lời ta chỉ điểm cũng có giá trị ngàn vàng, dù sao nhóc cũng nên cho ta thấy một chút thành ý chứ..." Tần Trạm hiện lên vẻ mặt cao thâm mạt trắc, Trần Lăng thì đứng cạnh nhìn con hàng vô sỉ đang lừa trẻ con.
Tần Trạm nói xong, ánh mắt chỉ vào tờ tiền đang được cậu bé cầm trên tay, ám chỉ.
Cậu bé nhìn biểu hiện tham tiền của Hắn thì nửa tin nửa ngờ lại đem mười đồng tiền ra, rồi bị ma trảo của Tần Trạm tịch thu vào trong tay.
"Tốt! trẻ nhỏ dễ dạy lắm!."
Tần Trạm hài lòng thu hồi mười đồng tiền, sau đó hắng giọng bắt đầu cái gọi là "giúp đỡ".
"Cậu bé, nhóc có biết không, Trời cao bình đẳng, mỗi một người đều có năng khiếu của mình, có người giỏi đàn hát, có người giỏi đánh đấm, chúng ta chẳng qua là trùng hợp nhận được năng lực đặc biệt mà thôi, không có gì mà phải buồn..."
Trần Lăng đứng bên cạnh lắng nghe, thấy Tần Trạm trả lời rõ ràng và hợp lý, lúc này nhìn Tần Trạm như là thế ngoại cao nhân, Trần Lăng thầm nghĩ con hàng này không đi bán hàng đa cấp thì thật là đáng tiếc.
"Nhóc cảm thấy không dám kết bạn với người bình thường, thực ra không phải như vậy, là do nhóc không tự tin vào chính mình, nhóc không cần coi thiên phú của mình là một căn bệnh, hãy coi đó là một món quà của thượng đế, nhưng cũng không nên khoe khoang, càng không nên coi là gánh nặng, hãy coi đó là một phần của cơ thể của mình, chỉ khi nhóc coi trọng chính mình thì người khác mới coi trọng nhóc.
Tần Trạm ngửa mặt 45 độ, giả vờ thâm trầm, như thể chính hắn từng trải qua chuyện như vậy, bóng lưng sừng sững, cao ngạo, cậu bé thì càng thêm hâm mộ, không thể che giấu được ánh mắt tin tưởng.
"Ta hiểu rồi! ông chủ quả là cao nhân đắc đạo".
Cậu bé hình như hiểu ra những lời Tần Trạm nói, phong cách hướng nội cũng tiêu biến đi chút ít, Tần Trạm thì làm ra bộ dạng kiêu ngạo vì dạy được trò giỏi, nhìn cậu bé.
"Hiểu thì liền tốt, hiểu được thì liền về nhà đi, nếu như nhóc thấy chỗ của nhóc có người giống như nhóc, cũng cảm thấy tự ti thì có thể dẫn người đó đến gặp ta, nhưng phải nhớ kỹ mang theo nhiều tiền nha."
Tần Trạm đi về phía cái bàn, Trần Lăng thấy thế thì tiện tay đưa cho hắn một ly nước, Tần Trạm không khách khí cầm lên tu một ngụm.
Nhìn Tần Trạm thành công lừa được tiền của trẻ con, Trần Lăng nuốt nước bọt một cái, cũng tiện tay vơ lấy cốc nước trên bàn, chuẩn bị uống.
Cậu bé sau khi được "dạy dỗ" thì cảm thán.
"Ừm, ông chủ quả nhiên là cao nhân, không chỉ thành thục mà tâm tình lại trầm ổn."
Cậu bé đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi lại quay về phía cửa hàng, ngẩn lên cái đầu nhỏ nhìn vào bên trong cửa hàng một lần nữa, khuôn mặt lộ ra vẻ bội phục nói.
"Rõ ràng bên trong cửa hàng, khắp mọi nơi đều có rất nhiều quái vật, ngài đều có thể bình tĩnh sinh hoạt cùng, ta nhất định phải học tập ông chủ."
Tần Trạm và Trần Lăng "...."
Tần Trạm đang đắc ý cười cười thì bị câu nói của cậu bé làm mặt hắn cứng lại, lạnh hết cả sống lưng, xuýt chút nữa thì tè cả ra quần.
"Hình như thằng nhóc này nó bảo mình có thể nhìn thấy ma quỷ a" Tần Trạm thầm nghĩ.
Trần Lăng lúc này còn đang nhâm nhi cốc nước lọc, nghe đến lời của cậu bé làm cho hắn bị sặc nước, phun đầy xuống sàn nhà.
Trong người hắn nhanh chóng khơi gợi lên cảm giác của linh thể, ngay lập tức hắn cảm nhận được nguồn quỷ khí lạnh lẽo phủ xuống từ trên trần của cửa hàng , bây giờ da gà của hắn đã bắt đầu nổi lên, Trần Lăng cảm giác hình như có rất nhiều ánh mắt vô hình đang nhìn mình.
Trần Lăng nhìn về phía cửa sổ, chuẩn bị bỏ chạy thì giọng nói của Tần Trạm vang lên.
"Cậu bé, dừng chân, ta có việc muốn kiểm tra nhóc!"
Tần Trạm nhìn thấy cậu bé muốn đi, liền nhanh chóng đuổi theo, mở miệng ngăn cản.
"Kiểm tra? Nói như vậy, ngài muốn thu nhận ta?" Mặt cậu bé hiện lên vẻ kinh ngạc, nhanh chóng xoay người quay lại, biểu lộ không giấu được vui sướng.
Nhìn thấy biểu tình của cậu bé, đầu óc của Tần Trạm ngay lập tức xoay chuyển, ngay lập tức nói liên tục.
"Ta ngay từ đầu liền biết nhóc muốn vào đây xin việc, ta đòi tiền của nhóc cũng chỉ là muốn kiểm tra quyết tâm của nhóc thui, ta dạy nhóc đạo lý cũng vì muốn xem xem nhóc phản ứng thế nào, bảo nhóc về cũng là để nhóc có muốn công việc này không, nhưng nhóc lại chọn việc ra đi làm ta rất đau lòng a.
Tần Trạm vừa nói vừa làm ra biểu lộ đau lòng, như thể không đành lòng nhìn cậu bé bước đi, còn Trần Lăng thì nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ xem có nên nhảy ra ngay lúc này không.