Chương 6: Tiệm Trừ Tà

Tiếng xe cộ đi ngoài đường.

Tiếng Người dân trong chung cư nói chuyện.

Tiếng đục đẽo của công trường đang thi công...

Trần Lăng đau đớn, dùng tay che đi tai của mình, nhưng cũng không giúp hắn thoải mái hơn chút nào.

Đột nhiên hắn nhớ đến việc mình từng xem một bộ phim về siêu nhân, lúc đó nhân vật chính cũng đang vật lộn vì có siêu thính lực, lúc này trong phim điện ảnh, siêu nhân đã dùng cách tập trung bộ não đến âm thanh mà mình muốn nghe, giúp hắn kiểm xoát được năng lực của mình.

Trần Lăng lồm cồm bò dậy, bắt đầu làm theo y như trong phim, hắn cắn răng nhắm mắt lại, hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ, đôi tai không ngừng tìm kiếm âm thanh mà mình đang phát ra.

Lăn lộn nửa ngày, đầu hắn chảy ra từng giọt mồ hôi, ngay lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bàn gỗ bị gõ lên từng nhịp chậm rãi, át đi những tạp âm từ bên ngoài.

"Được rồi."

Trần Lăng giật mình thốt lên, lúc này tạp âm đã im bặm,ngay cả khi hắn dừng việc gõ lên bàn, cũng không có âm thanh nào truyền vào tai hắn, phảng phất như thể hắn đã thoát ly ra khỏi thế giới, đến một nơi trống trải, yên tĩnh.

Vui sướng cười cười, Trần Lăng chạy về phía cửa sổ, mở ra.

Lúc này ánh hoàng hôn đã bao chùm lấy thành phố Long Hải, Trần Lăng giật mình, không ngờ trời hôm nay lại tối nhanh như vậy, lúc hắn mới có siêu thính lực, ẩn ẩn nghe ra lúc đó mới là sáng sớm, nghe thấy Lão Lưu ở tầng 1 còn đang mời chào khách hàng mua đồ ăn sáng.

Việc kiểm soát thính lực làm cho hắn phí mất nửa ngày.

Đúng lúc này, âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên.

"Chủ nhân chú ý, khi màn đêm buông xuống, quỷ treo cổ sẽ xuất hiện, hệ thống đánh giá thấy chủ nhân tạm thời chưa phải đối thủ của nó, mong chủ nhân nhanh chóng rời khỏi chung cư ngay lập tức."

Nghe đến đây, da gà của Trần Lăng nổi lên thành từng mảng, vì đã từng trải nhiệm qua khả năng của con quỷ kia, hắn ngay bây giờ là kẻ rõ ràng nhất sự đáng sợ của nó.

Ánh Hoàng hôn dần dần buông xuống, đèn đường bắt đầu bật sáng, là một kẻ có thể cảm nhận được linh dị, hắn phát hiện ra chung cư xuất hiện một luồng khí lạnh, ẩn ẩn hiện hiện từ bên dưới bốc lên.

không mất nhiều thời gian, Trần Lăng cắn răng một cái, cầm theo một bộ quần áo, chạy ngay ra cửa.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh, chạy một mạch ra khỏi chung cư, những người ở bên trong nhận ra Trần Lăng, chỉ kỳ lạ là tại sao thằng thanh niên ở tầng tám lại vội vã như vậy.

Càng đi xuống dưới, Hắn càng cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra ở tầng hai, làm cho bước chân của hắn càng thêm nhanh chóng.

Chỉ mất một phút, Trần Lăng đã đi xuống được khu vui chơi của chung cư, cảm giác như khí lạnh không còn bám theo mình, hắn mới hít một hơi nhìn quay lại.

Hắn nhìn vào tầng hai của chung cư, đôi mắt của hắn lúc này có thể nhìn ra một làn sương đen đang bao chùm lấy căn phòng hai lẻ bốn.

"Là căn phòng của bà Ba."

Trần Lăng lắc đầu, tại sao lại có quỷ ở chung cư, con quỷ kia có phải là do oán niệm của bà Ba hay là một thứ gì khác tạm thời hắn không thể hiểu, ưu tiên của hắn ngay lúc này là làm sao kiếm được đồ ăn bỏ vào bụng.

Trần Lăng bỏ đi, bước nhanh vào dòng người đi lại trên đường.

...

Trong Khu phố tạp hóa của Thành phố Long Hải, ồn ào và náo nhiệt, người và xe cộ qua lại tấp nập.

Màn đêm buông xuống, rất nhiều quán ăn đêm được bày bán, nước bẩn tràn lan ở mọi nơi, đủ các loại cửa tiệm được mở ra ở đây, thi thoảng có thể thấy một vài căn nhà với ánh đèn mịt mờ phát ra từ cửa của một nhà công nhân hay sinh viên nào đó vừa tan ca về, ánh đèn neon của những tấm bảng hiệu treo trên tường phát ra đủ các loại màu sắc.

Người đi đường cũng bắt đầu mệt mỏi, vội vã khiếm cho không khí có một chút u ám.

Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ quốc tế như Long Hải thì với việc xuất hiện một khu vực nghèo khó như thế này đúng là một điều đáng xấu hổ, nên những người có cuộc sống khá giả và giàu có luôn thấy những nơi như thế này rất bẩn thỉu và thầm hi vọng nó không tồn tại.

Ở cạnh một quán ăn vỉa hè xuất hiện một gã thanh niên nhìn rất nhàn rỗi, nhưng có vẻ cũng không làm cho khu phố sáng sủa lên được bao nhiêu.

Trên bàn là một đĩa cơm rang nhìn khá là ngon mắt, người này không ngừng lùa cơm vào miệng của mình, nhìn bên cạnh có thêm vài cái đĩa, có thể đoán được hắn đã ăn rất nhiều.

Kẻ này chính là Trần Lăng, mới mấy tiếng trước, khi hắn rời khỏi chung cư DaDa, trong túi không có tiền, liền chạy một mạch đến nhà của một người quen tên là Trương Tam để vay tiền.

Hắn và Trần Lăng chơi khá thân với nhau, rốt cuộc thì sau một hồi nâng lên hạ xuống, Trần Lăng cũng vay được 20 đồng, đủ cho hắn ăn được mấy bữa.

Trần Lăng cũng biết điều kiện của Trương Tam rất khó khăn, từ nhỏ đã bỏ học vì không có tiền, bố đều mất sớm, ở quê chỉ còn bà mẹ có bệnh nặng trong người, tiền công mà hắn làm ra hầu như đều gửi về cho mẹ chữa bệnh, Trần Lăng cũng rất ái ngại khi vay tiền của hắn.

Nhưng biết làm sao được, hắn quá đói, lúc đầu hắn còn tưởng mình có thể nhịn qua được một đêm, ngày hôm sau đi làm xin ứng một chút tiền để tiêu, nào ngờ cơn đói xuất hiện làm tay chân của hắn bủn rủn, Trần Lăng có thể cảm giác được nếu ngày hôm nay không có thứ gì bỏ vào bụng sẽ khiến hắn chết đói.

"Chắc hẳn là do linh thể bị tổn thương, cần chữa trị a." Trần Lăng thầm nghĩ.

Đánh chén hết chỗ cơm còn lại, Trần Lăng đánh cái ợ, rút ra tăm xỉa răng rồi gọi chủ quán.

"Tính tiền."

Một lúc sau, chủ quán từ quầy hàng đi ra, nhìn vào đống bát đĩa trên bàn rồi lại nhìn về phía Trần Lăng, trong lòng tự hỏi tại sao người này có thể ăn nhiều như vậy.

"Ba Đĩa cơm rang, tổng cộng là sáu đồng" chủ quán nhìn Trần Lăng, nhàn nhạt trả lời.

Mặc kệ ánh mắt săm soi của chủ quán, Trần Lăng rút ra sáu đồng đưa cho chủ quán rồi đứng dậy bước đi, len lỏi vào dòng người trên phố.

Đang đi trên đường, Trần Lăng trong lòng đang suy nghĩ xem nên tìm chỗ nào để ngủ, quay lại chung cư là không thể nào, ở đó còn có một con quỷ đang trờ hắn đây, qua nhà Trương Tam thì cũng không được, vì khu nhà trọ của Trương Tam cấm người lạ mặt ở qua đêm.

"Haizz, chẳng nhẽ mình ra công viên ngủ?, ở đó nhiều muỗi lắm a." Hắn thở dài.

Đúng lúc này, một âm thanh ầm ĩ từ đằng xa lọt vào trong tai của Trần Lăng làm cho hắn chú ý, hắn vểnh lên đôi tai của mình, cố xác định xem âm thanh phát ra từ đâu, được một lúc thì hắn phát hiện âm thanh là phát ra từ cửa tiệm cuối phố.

Trần Lăng đảo mắt nhìn qua, thấy được nơi đó hình như là một cửa tiệm phong thủy trừ tà, cửa sắt đều đã rỉ sét, biển hiệu thì rách rưới nát bét, trong lòng có chút tò mò, hắn tập chung thính lực của mình, liền nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ hình như là từ bên trong phát ra.

"Lừa đảo! đúng là đồ lừa đảo!."

"Tôi tìm anh để trừ tà, anh lại xát muối vào người tôi, lại còn đòi xoa bóp! ở đây là tiệm massage sao?."

"Nếu không trừ tà thì đừng mở tiệm trừ tà! đúng là treo đầu dê bán thịt chó!."

Từng tiếng chửi rủa từ cửa hàng phát ra, giọng nói của người bên trong rất là tức giận.