Chương 29: Gà Rán

Giữa trưa nắng chói chang, Trần Lăng xách theo balo đựng điện thoại, đi trên vỉa hè của khu phố bán đồ cũ, ánh mắt liếc nhìn đánh giá xung quanh.

Hắn bây giờ đội lên chiếc mũ lưỡi trai, miệng thì đeo khẩu trang còn cẩn thận dùng cả kính dâm để che qua mặt, nhìn qua thần thần bí bí.

Chiến lợi phẩm của hắn lúc này là bốn cái điện thoại nhìn ra rất là đời mới, giá mua mới toanh phải đến bốn ngàn đồng một chiếc, nhìn ra được cái bọn người mà hắn từng ra tay đánh cho bầm rập... không phải hạng côn đồ tắc ké nha.

Vì thế mặc dù đã lấy được điện thoại từ lâu, nhưng Trần Lăng cũng không dám ngay lập tức đem đi bán, dù sao hắn cũng sợ bị lộ nha.

Bán đồ ăn cắp, hắn rất là có kinh nghiệm.

Lang thang một hồi, ánh mắt của hắn bắt đầu khóa lại một cửa hàng điện thoại, vội vàng tiến đến.

Bước ra trước cửa nhìn vào trong, diện tích của nơi này cũng khá là nhỏ, chắc hẳn chỉ tầm hai mươi mét vuông, thường những cửa hàng như thế này đều là nhà của người dân sinh hoạt ở đây cho những người muốn kinh doanh gì đó thuê lại tầng một, mỗi tháng kiếm thêm một chút tiền nhàn rỗi, Trần Lăng nhìn ra ở trong có một người trung niên có vẻ là bốn mươi tuổi, đang ngồi nhấm nháp hộp cơm trưa.

trước cửa là cái bàn kính, bên trong chứa rất nhiều các thể loại điện thoại, từ thấp cấp đến cao cấp trưng bày cho khách hàng đánh giá, sâu bên trong là một cái bàn chứa dụng cụ sửa chữa được đặt một cách ngăn nắp.

Người chủ cửa hàng nhìn thấy có khách hàng đi vào, vội vàng bỏ rỡ bữa cơm trưa, lấy ra cái khăn giấy quệt vào miệng một lần, liền đứng dậy tiến đến bàn tiếp khách.

"Cậu đến mua điện thoại à." Người chủ cửa hàng nhìn ra bội dạng thần bí của hắn, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn mở lời.

"A... ta đến là bán đồ." Trần Lăng nghe thấy vậy, vội vàng mở balo, lấy ra bốn cái điện thoại mới cóng, đặt lên trước mặt đối phương.

Người này nhìn vào mấy cái điện thoại, rồi lại nhìn ra đánh giá Trần Lăng, trong lòng đã hiểu ra.

"Là một tên trộm điện thoại.?" chủ cửa hàng thầm nghĩ.

Cũng phải thôi, người tốt không làm chuyện mờ ám, nhìn Trần Lăng đội mũ chùm che kín đầu, lại còn đeo lên khẩu trang và kính dâm, ánh mắt thì liếc ngang liếc dọc, thậm chí còn bán muột lúc bốn cái điện thoại, làm cho ông ta nghĩ như vậy là hiển nhiên.

Nhìn ra biểu lộ nghi kỵ của chủ cửa hàng, Trần Lăng lúc đầu còn nghi hoặc, nhưng nhờ thính lực cường đại của mình, hắn nghe ra được nhịp tim của chủ quán có tăng lên một chút, lúc này hắn đã hiểu.

Như đọc được suy nghĩ trong đầu của ông ta, Trần Lăng thầm chửi trong bụng. " Vờ Cờ Lờ, đầu năm nay chẳng lẽ cứ ăn mặc như thế này, lại còn bán nhiều điện thoại một lúc thì đều là trộm hay sao?... chỗ điện thoại này là do ta ăn cướp thì có được hay không.?"

Không định dài dòng với cái tên nhìn mặt bắt hình rong này, hắn vội vàng ra giá.

"Bốn cái điện thoại, tổng là mười ngàn, ông có nhận không.?"

Người chủ cửa hàng kia nghe thấy hắn nói vậy, thì tâm bắt đầu động, mặc dù nhìn tên khách hàng này rất là khả nghi, nhưng có lợi mà không biết nắm bắt thì không phải người thông minh nha, liền lắc đầu nói.

"Không được, bốn cái điện thoại này ta chỉ lấy tám ngàn thôi, nhìn ra mặc dù mới nhưng vẫn luôn có một luật ngầm là đồ điện tử chỉ cần bước ra khỏi cửa hàng là mất 10% giá trị nha."

Nghe thấy đối phương nói như vậy, Trần Lăng nheo lại đôi mắt nhỏ, dựa gần vào bàn trưng bày mà thì thầm với đối phương.

"Dù sao cũng là người trong đồng đạo, mua đắt cho ta một chút có được không.?"

"Anh cũng mở cửa hàng bán điện thoại." chủ cửa hàng nghe thấy hắn nói vậy, ngạc nhiên thốt lên.

"Không... ta là ăn cướp.". Trần Lăng lưu manh nói, ánh mắt hiện lên trêu tức.

Nghe được lời nói châm chọc của tên vô lại này lúc đầu ông ta còn giật mình vì đối phương thật sự khoe ra thân phận, nhưng ngẫm lại một lúc hình như con hàng này là đang chửi mình a, Ánh mắt của ông chủ nheo lại, trán bất đầu nổi lên gân xanh, định hạ lệnh đuổi khách, nhưng lại nhìn vào bốn cái điện thoại vẫn còn mới toanh, không một vết xước, vẫn là nhịn xuống liệt hỏa trong người.

Thở ra một ngụm khí, ông ta nhẹ nhàng nói.

"Chín ngàn, là giá cuối, không muốn bán thì thôi vậy."

"Đồng ý, " Trần Lăng vội vàng nói, dù sao hắn cũng cần tẩu tán chỗ tài sản phi pháp này thật sớm, nếu lão già này ra giá tám ngàn thì chắc chắn hắn cũng bán, chỉ là không ngờ lại xơi được chín ngàn, đúng thật là trúng mánh.

"không phải tiền mồ hôi nước mắt thì không biết quý trọng a," Trần Lăng thì thầm.

Cho ra đi bốn cái điện thoại, Trần Lăng bỏ túi chín ngàn, cẩn thận giấu tiền vào trong balo, vui vẻ hòa mình vào con đường đầy nắng.

Chỉ là hắn không có biết, ngay khi hắn vừa đi khuất bóng, lão chủ cửa hàng đã nhấc lên điện thoại, gọi vào một đầu số nào đó.

....

Trần Lăng thì đâu biết rằng có kẻ đang tính kế mình, lúc này hắn đã đi bộ được mười lăm phút, tìm mãi mới ra một cửa hàng bán gà rán KFC, nuốt xuống nhụm nước bọt, liền đi vào.

Tràn vào mũi hắn là mùi hương thơm ngát của gà rán, nhìn qua quầy thu ngân là một bác gái đang rảnh tay, hắn vội vàng tiến đến.

Cẩn Thận lựa chọn menu, lục lọi túi tiền để đưa cho người ta, thì đột nhiên.

"Click."

Một cái còng tay chộp lên cổ tay của hắn, lúc này tay vẫn đang cầm lên mấy tờ tiền để thanh toán, Trần Lăng ngạc nhiên quay lại.

"Nani the fuck, cái quái gì.."

Ngẩng đầu lên để nhìn vào kẻ tra còng vào tay mình, đập vào mắt hắn là một cô gái mặc chiếc váy dài thêu hoa cỏ, thân hình xuất xắc, chỗ lồi chỗ lõm, khuôn mặt xinh đẹp, còn để tóc ngắn. à mà khoan đã, sao hắn nhìn ra khuôn mặt này quen quen.

Trần Lăng giật nảy mình, người con gái mặc váy dài đang còng tay hắn lúc này chính là Bảo Lam, hôm nay nàng mặc cái váy khoe ra đường cong ngạo nghễ làm hắn hơi chút thất thần, trên vai đeo một cái túi xách bằng da nhìn cực kỳ đắt tiền, đằng sau còn ẩn ẩn xuất hiện một thân ảnh thấp hơn nàng một cái đầu.

Hắn nhìn thấy một cô bé đang trốn sau lưng Bảo Lam, mặc một bộ váy ngắn, sau đầu cột lên đuôi ngựa, biểu lộ chán ghét mà nhìn hắn.

Trong đầu Trần Lăng hiện lên một vạn câu hỏi vì sao, chưa kịp hoàn hồn thì Bảo Lam đã bắt đầu nói.

"Cuối cùng cũng bắt được anh,"

Đám khách hàng trong quán gà rán, nhìn ra có chuyện lớn, nhau nhao đưa ánh mắt liếc nhìn, có người còn mở ra điện thoại để quay chụp.

Bảo Lam khoe miệng cười cười đắc ý, nàng hôm nay là ngày nghỉ, đang thoải mái dẫn em gái của mình đi chơi, thì đột nhiên nhìn vào nhóm chat của đồng nhiệp có nói là ở gần đây xuất hiện một tên trộm điện thoại chuyên nghiệp, theo báo cáo thì tên này trên người đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mồm bịt khẩu trang xanh, đeo thêm cả kính dâm và balo màu vàng, mặc quần jean, áo thun xám, đeo đôi giày thể thao hiệu jamas rẻ tiền.

Lúc đầu nàng cũng không quan tâm lắm, chẳng muốn làm hỏng buổi đi chơi của hai chị em, nhưng nàng và em gái của mình đang đứng trong cửa hàng gà rán để mua đồ, thì Trần Lăng lại tiến đến, bộ dạng của hắn hình như trùng khớp với nghi phạm 100% nha.

Trong người nổi lên máu anh hùng, nhìn thấy tội ác mà không can thiệp thì mình chính là cái ác, sẵn lúc trong túi của nàng còn có mang theo còng tay, liền bắt đầu hành động.

Nhưng Trần Lăng khi nghe được câu nói của nàng, liền nghĩ đến chuyện khác.

"Cuối cùng cũng bắt được... ý cô ta là.?"

Tưởng là hành tung đêm hôm đó ở công viên bị lộ ra, Trần Lăng thốt lên.

"Sao cô tìm được tôi.?"

"Tìm kẻ vô lại như cậu có gì khó, nên nhớ lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát nha." Bảo Lam đắc ý nói.