Bảo Lam tiện thể lấy ra từ trong túi huy hiệu cảnh sát của mình, đưa ra trước mặt hắn.
Trần Lăng khóc không ra nước mắt, hôm nay chắc là hắn đi ra ngoài không nhìn hoàng lịch a.
"Đồng chí cảnh sát, oan có đầu nợ có chủ a, tối hôm đó mặc dù tôi có chút tham lam, nhưng cô cũng phải thông cảm cho tôi chứ, nhà tôi còn mẹ già đang bệnh nặng còn đàn em thì nheo nhóc đây này." Giọng nói có phần xin xỏ, nghe rất rất là tiện.
Bảo Lam nghe vậy, nhướng lên đôi lông mày thanh tú, nghiêm túc nói.
"Đã phạm tội lại còn già mồm, nói mau, cậu ăn cắp bao nhiêu lần rồi, gần đây quanh khuinày cũng thường sảy ra hành vi ăn trộm điện thoại nha, có phải là do cậu làm?, nhanh nhanh khai ra thì còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật a."
"Tôi... à mà khoan đã, đồng chí cảnh sát nói gì vậy.?" đang muốn tìm lý lẽ để chối cãi thì hắn đột nhiên nghe ra cái gì đó, nuốt mấy câu mình định nói ra quay trở lại, vội vàng hỏi lại.
"Còn định nói cái gì?, tôi tình nghi cậu là kẻ trộm cắp điện thoại số lượng lớn, có phải cậu vừa bán bốn chiếc điện thoại ở cửa hàng gần đây hay không.? thôi mau mau về đồn viết giấy khai báo" Bảo Lam nghiêm nghị nói.
Nghe hết được những lời cô nàng cảnh sát xinh đẹp nói ra, Trần Lăng đã dần dần hiểu ra vấn đề, hình như có kẻ nào đó nghĩ mình là kẻ trộm nên đã đánh số gọi cảnh sát, chứ không phải bắt hắn vì chuyện hôm nọ.
"Hừm... thế cô có biết tôi là ai không?." Trần Lăng làm ra biểu lộ khinh thường, câu nói có vài phần coi thường pháp luật, hắn bày ra một tư thế quan hệ rộng.
"Cậu là ai tôi không cần biết, mau đi theo tôi, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh." Bỏ ngoài tai lời nói của hắn, Bảo Lam vẫn một mực kiên quyết, tên này rất cứng đầu a, nhưng gặp chị đây thì còn non lắm.
"Không biết tôi là ai thì xin phép chuồn nha."
Trần Lăng quay người, chạy một mạch ra khỏi cửa hàng, cái còng tay thì bị mở ra từ lúc nào, hắn ta lướt nhanh như một cơn gió, biến mất trên phố đông người.
Bảo Lam nhìn thấy hắn bỏ chạy, lúc đầu vẫn còn ngơ ngẩn, nhưng lập tức đuổi theo, chỉ có điều lúc này nàng lại đao một đôi giày cao gót, làm cho tốc độ chậm lại rất nhiều, mà Trần Lăng với sức lực của mình khiến hắn di chuyển quá nhanh, chỉ trong một lát đã mất dạng.
"Cái tên khốn kiếp, đừng để bà mày bắt được." nàng cảm thấy hối hận vì lúc nãy không lột bỏ mũ và khẩu trang của Trần Lăng, nếu mà lúc đấy nhìn được ra bộ mặt của hắn, thì có mà trốn đằng trời, thật may là hắn thoát đã được một kiếp.
Nhìn ra không thể đuổi kịp đối phương, nàng đành phải hậm hực quay về, nhìn vào đôi giày cao gót đắt tiền, cảm giác như nó sắp hỏng.
Lúc quay lại cửa hàng thì thấy em gái đang cầm hai hộp cơm gà đợi mình thì mới thoải mái hơn được một chút.
Vậy là hôm nay nàng thật sự không còn tâm trạng đi chơi nữa rồi, hai chị em cứ thế lên xe đi thẳng về nhà.
Trần Lăng thì lúc này đã chạy như bị ma đuổi, quay đi quẩn lại gần mười con phố, một lúc sau hắn mở lên thính lực, biết là không có ai đuổi theo mới dám dừng lại.
"Là thằng chó nào báo cảnh sát, tao mà bắt được tao vặt lông mày ra."
May mà lúc đấy hắn nhanh trí, biết được cô nàng này không có nhận ra hắn, liền dùng đến tuyệt chiêu bẻ khóa mở còng của mình mà chạy trốn.
...
Ngày hôm sau, năm giờ chiều trời bắt đầu tối dần, khu chợ nông sản vẫn như mọi ngày không khí vẫn tràn ngập tanh hôi và nghèo đói, lúc này tại cửa hàng trừ tà của Tần Trạm.
vẫn là hình ảnh con hàng lười nhác nằm dài trên ghế đợi người đến nhờ vả, nhìn vào đồng hồ treo trên tường đã là năm giờ, hắn hôm này muốn đóng cửa sớm, qua chung cư của Trần Lăng để đòi tiền, nhưng nhớ ra đi đến đó cũng phải mất tiền taxi, bấm bụng suy nghĩ thì lại thôi.
Nào ngờ chẳng cần hắn phải tìm, Trần Lăng lại tự động vác mặt đến.
"Ha ha, ông chủ, tối nay tôi mời cậu một bữa." Trần Lăng cũng vừa kết thúc công việc ở công ty, liền tắm rửa qua loa, mặc lên một bộ đồ mới toanh để thăm tên này.
Lúc vào trong còn không quên nhìn qua nhìn lại cửa hàng, muốn nhìn xem con chó cỏ mà hắn từng thấy đang ở đâu.
Nhìn thấy Trần Lăng, Tận Trạm như nhặt được vàng, tên này thật sự là tới nha, nhưng nhìn hắn vào đây thoải mái mời mình đi ăn như vậy làm cho Tần Trạm có chút khó tin.
"Anh phát tài rồi?, tối nay không đi làm sao? hình như anh có kể với tôi là mình làm ca đêm ở quán bar a?. "
"Chứ còn gì nữa, tối nay quán bar nghỉ nha, tôi không phải đi làm, mà ngồi nhà một mình buồn chán quá, nên qua đây rủ cậu đi ăn nhậu." nói xong, hắn còn lấy ra hai trăm đồng trong túi, phe phẩy trước mặt Tần Trạm.
Bấy lâu nay sống tằn tiện như chó rách, Tần Trạm sau khi nghe đến việc có kẻ muốn mời mình làm một bữa miễn phí, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, ánh mắt của hắn sáng quắc.
"úi chà chà, được được, vậy tối nay chúng ta đi đâu?"
"Nhà hàng Hồng Vượng nha, ngay cạnh quán bar của tôi, bình thường mỗi khi đi làm qua, ngửi thấy mùi đồ ăn nấu ra ở đó làm tôi không kìm được lòng mà nước miếng cứ chảy, chẳng mấy khi được ăn hàng, hôm nay phải ăn thật đã mới được."
Trần Lăng vừa nói vừa bày ra bộ dạng tiện hề hề của mình, nước miếng cứ thế chảy trong miệng.
Tần Trạm nghe thấy kèo thơm, định đứng dậy theo luôn, nhưng nhìn lại bộ dạng của mình, mùi mồ hôi bốc lên có phần chua chua, liền vội nói.
"Anh đợi một chút nha, tôi đi tắm rửa thay quần áo một lát."
Hắn vội vàng cầm theo quần áo, nhảy vào nhà tắm.
...
Chỉ năm phút trôi qua, Tần Trạm đã bước ra ngoài, Trần Lăng bày ra ánh mắt nghi hoặc nhìn vào con hàng này, thầm nghĩ.
"con mẹ thằng này dội nước xuống ướt chân là mặc quần áo sao.?"
Tắm táp xong xuôi, cả hai người liền bắt xe bus đến nhà hàng Hồng Vượng, bước xuống xe bus lại phải đi bộ thêm một cây số nữa mới đến được nhà hàng, Tần Trạm sau khi đi bộ một đoạn dài, cảm giác mát mẻ khi vừa mới tắm liền mất sạch cộng thêm việc thời tiết vẫn còn khá nóng, mồ hôi bắt đầu chảy ra, còn Trần Lăng đi bên cạnh thì chẳng mảnh may suy chuyển.
Tần Trạm lúc này đang mắng chửi tổ tông mười chín đời của Trần Lăng. "Cái thằng chó này sao lại còn tiếc tiền taxi a."
Nhà hàng Hồng Vượng quả như lời đồn, khách hàng ở nơi này thật là đông, bãi đỗ xe bây giờ đã chật kín, còn ẩn ẩn nhìn ra bên trong đều là xe cộ đắt tiền, giá trị lên đến hàng triệu đến chục triệu, làm cho Trần Lăng và Tần Trạm một phen lóa mắt.
"Kẻ có tiền, đúng thật là biết hưởng thụ a."
Đang chuẩn bị bước vào trong thì hai người liền bị nhân viên của nhà hàng chặn lại.
"Xin hỏi, hai vị là người thân của cô dâu hay chú rể?" người nhân viên nhìn thấy hai người tiến đến, liền cười nói.
"Không, không phải, chúng tôi là..." Tần Trạm định nói cái gì thì đột nhiên bị Trần Lăng trặn họng, tiến lên tiếp lời người nhân viên kia.
"Ha ha, không phải, chúng tôi là bạn học cũ của chú rể a... " Hắn cười nói, rồi quay lại đánh mắt cho Tần Trạm một cái,
Nhìn ánh mắt đối phương như muốn nói cái gì, hắn liền quay đầu về bên trái, liền nhìn thấy một tấm biển có đính chữ.
"Lễ Đính Hôn Của Cô Dâu Trần Khánh Như Và Chú Rể Đỗ Hữu Mạnh."
Đoán dằng Tần Trạm đã hiểu ý, liền nháy mắt một cái nói "Thời gian trôi nhanh thật, thằng Mạnh chưa gì đã lấy vợ rồi, hôm nọ nó gọi điện thông báo thì tao mới biết a." câu nói tràn đầy cảm thán.
Tần Trạm nghe vậy, hít một ngụm khí lạnh, nghe được ra tên vô lại này dẫn mình đến đây là để ăn chùa.