Chương 28: Chó Cỏ

Chạy một mạch về chung cư, lúc này đã là hai giờ đêm, Trần Lăng đi vào trong sân chơi, hắn bây giờ lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

Người đó không ai khác chính là Tần Trạm, trên người hắn lúc này buộc hai túi muối và gạo nếp, vẫn còn mặc cái tạp dề dính máu đứng giữa màn đêm nhìn qua cực kỳ quỷ dị, trên tay còn cầm một đầu dây thừng, nhìn ra được ở cuối đầu dây là một con chó cỏ.

Tần Trạm từ khi nghe được cuộc gọi cầu cứu của Trần Lăng, liền tức tối chạy đến chung cư, khi đến nơi còn muốn gọi cả tên đồ đệ Hạ Vũ đến, nhưng nhận ra là điện thoại của hắn không còn một đồng trong tài khoản, khiến cho hắn muốn gọi cả cho Trần Lăng để biết tình hình của đối phương cũng là điều không thể, đảo mắt quanh mấy tiệm tạp hóa để mua thẻ điện thoại thì mọi người đều đã đóng cửa đi ngủ.

Loay hoay một hồi không biết phải làm sao, đúng lúc hắn thấy một con chó cỏ đi lang thang qua sân chơi của công viên, đầu óc hắn nảy ra một sáng kiến, liền tiến đến dụ dỗ.

Con chó này lúc đầu còn rất là chảnh, nhưng sau vài lần ve vãn nó đã bị Tần Trạm thuần phục, tròng dây vào cổ làm pet.

"Chó thường nhìn thấy những thứ người thường không thể thấy nha." Hắn thầm nghĩ.

Có thêm một người bạn đồng hành, lúc này Tần Trạm mới dám tự tin bước lên phòng 801 tìm Trần Lăng, nhưng khi đến được thì thấy cửa phòng đã mở toang ra lúc nào, trước cửa là một mùi khai khắm, tanh hôi của nước tiểu.

Thế là đầu não của Tần Trạm bắt đầu chuyển động, tên Trần Lăng này chắc chắn lại bị quỷ vật làm cho sợ hãi tè cả ra quần và lại chạy ra được khỏi chung cư, chỉ có điều hắn không biết Trần Lăng đã đi nơi nào.

...

Còn đang trầm tư suy nghĩ thì con chó cỏ kia liền sủa lên uông uông một tiếng, Tần Trạm giật mình quay đầu theo hướng chó sủa, thì nhìn thấy một thân ảnh đang lặng lẽ tiến đến.

Trần Lăng lúc này đã mệt mỏi rã rời, không ngờ lão già Tạ Đông Phong kia chở hắn đi gần mười cây số, làm hắn phải trèo đèo lội suối mà đi về, cả quãng đường hắn chạy như thể một vận động viên chạy nước rút kết hợp với marathon.

"Là Anh... sao rồi? con quỷ kia đâu?" Nhìn ra người đến là Trần Lăng, Tần Trạm vội vàng lôi theo con chó mà chạy đến hỏi.

"Bị tôi giải quyết rồi," Trần Lăng nhìn ra Tần Trạm, cảm thấy có một chút hảo cảm với tên nhát gan này, hắn cứ ngỡ tên này phải trời sáng mới tới hốt xác mình, không ngờ là Tần Trạm lại mạo hiểm đến đây từ khuya.

Nghe ra lời nói chắc chắn như đinh đóng cột của Trần Lăng, Tần Trạm liếc nhìn xuống đũng quần của hắn, nhìn không ra nó bị ướt, liền nghi hoặc thì thầm trong bụng. "Không tè ra quần sao.?"

"Anh mang con chó này qua đây làm gì.... này mày cút." Đang nghi hoặc hỏi thì Trần Lăng thấy con chó cỏ kia vòng ra sau lưng mình mà ngửi ngửi, hình như là nó đã ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, cảm giác như bị bắt quả tang làm cho Trần Lăng chột dạ, liền đạp nhẹ vào mõm nó một cái.

Con chó cỏ bị Trần Lăng cho một đạp, kêu lên ẳng ẳng vài tiếng, liền trốn ra sau lưng của Tần Trạm, đưa ánh mắt oán độc nhìn vào tên sát nhân cuồng đồ vừa đá mình.

Tần Trạm nghe thấy đối phương hỏi như vậy, cũng không tức giận vì Trần Lăng đánh chó không nhìn mặt chủ, cười cười mà trả lời.

"Khà Khà, đi bắt ma bằng tay không là không thể nào rồi, nên ta có bắt được một con chó để phát hiện quỷ vật nha, chó là loài vật đã mở ra linh trí, có thể nhìn ra những thứ người thường không thể a.

Trần Lăng nghe được ra câu nói của Tần Trạm, trán nổi lên hắc tuyến nhìn vào con chó "Cái thằng này hình như muốn nói mình chỉ bằng con chó.?, mà nó nói bắt được chó ở đâu, chẳng nhẽ nó thuộc bang phái exciter.?"

Vứt cái suy nghĩ kia ra sau đầu, Trần Lăng gật đầu một cái, nhìn tần Trạm.

"Không sao, con quỷ kia đánh nhau với tôi ba trăm hiệp, cuối cùng đã bị một đao chém cho thần hồn câu diệt rồi."

Tần Trạm lúc này khóe miệng giật giật, hình như hắn có nghe qua câu này ở đâu đó, nhưng cũng đành phải gật đầu, dù sao con quỷ kia đã bị tiêu diệt thì càng tốt, làm hắn đỡ phải mất công.

Liền chìa bàn tay trắng nõn của mình về phía trước mặt Trần Lăng mà nói.

"Quỷ bị giết nhưng, tiền vẫn phải giao a, tôi bắt taxi buổi đêm đến đây, cũng đã mất hơn 20 đồng rồi a."

Trần Lăng nhìn vào bộ dạng vẫn còn mặc lên tạp dề dính máu của đối phương, thầm nghĩ con hàng này làm sao bắt được taxi, liền lắc đầu lia lịa.

"Ta hết tiền rồi, tạm thời nợ nhé," rồi hắn quay người chạy lên lầu, còn không quên vứt cho Tần Trạm một câu nói.

"Cảm ơn cậu đêm hôm đến đây giúp đỡ, hôm nào tôi mời cậu một bữa nha." Phất phất mà tay đi lên lầu.

Tần Trạm thì như bị hớ điều gì, đứng lặng thinh trong đêm, âm thầm nhổ nước bọt.

"Con bà nó cái thằng keo kiệt này, cầu cho ma bóp cổ chết mày đi."

Trần Lăng thì đâu có thèm để ý đối phương nói thầm cái gì, hắn lúc này cần phải đi tắm để rửa trôi đi mùi tử khí trên người, chạy đường dài làm mồ hôi của hắn đổ ra như tắm, rất là ngứa ngáy khó chịu.

Đứng dưới vòi hoa sen lạnh buốt, Trần Lăng nhìn vào cơ thể lõa lồ trước gương của mình xuất hiện rất nhiều vết hằn do bị ma sát với dây thừng đã bắt đầu đỏ lên, sau gáy vẫn còn cảm giác nhói nhói vì bị vật nặng đập vào, trong lòng nổi lên suy nghĩ.

"Mạnh bằng mười người trưởng thành nhưng sức chịu đựng của cơ thể vẫn là người thường a.?"

Hắn nhìn vào từng vết bầm trên cơ thể mà cảm thấy sót xa, tự rút ra kinh nghiệm là mình phải cẩn thận hơn nữa.

"Nếu không phải mình quá tập trung vào linh cảm, liền đã không bị đánh lén."

Thở dài một hơi, Trần Lăng cảm thấy nếu còn ở lại chung cư này thật sự không có một chút cảm giác an toàn nào, bây giờ hắn đã biết có một kẻ cực kỳ quyền lực đang nhăm nhe hại người ở đây, còn ở lại khác gì đi tìm chết?.

....

Tắt đi vòi nước, nhảy lên trên giường, hắn lúc này rất cần ngủ một giấc thật ngon.

Chủ nhật cuối tuần, hôm nay là ngày nghỉ nên Trần Lăng tạm thời không có việc gì phải làm, ngủ nướng một giấc đến tận mười giờ sáng, thì mới bắt đầu tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt một cái qua loa, mặc lên quần áo chạy một mạch đến công ty.

Vì hôm nay là chủ nhật nhưng bảo vệ công ty lại thấy Trần Lăng vẫn đến nơi này, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn chỉ chào hỏi qua loa một vài câu.

"Tiểu tử, hôm qua không đi làm mà hôm nay lại tới làm gì a.? một vị bảo vệ già lên tiếng.

Trần Lăng nhìn ra người đang nói chuyện với hắn là ông bảo vệ già Lý Thanh Tân, năm nay đã 50 tuổi, trước đây từng là công nhân ship hàng ở chính nơi này, về sau do tuổi già sức yếu, lại thêm căn bệnh thoát vị đĩa đệm nên đã tìm cách xin quản lý tòa nhà một chân làm bảo vệ, lương thưởng mặc dù thấp hơn so với chính thức làm công, nhưng cũng gọi là đủ sống, trước đây khi mới vào làm, Trần Lăng còn ngủ cạnh giường của ông ta đây

Trần Lăng nhìn về phía Lý Thanh Tân, cố rặn cho mình ra một nụ cười như bị táo bón, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ha ha, cháu có để quên chút đồ ở đây, quay lại lấy ấy mà,"

Nghe thấy hắn nói vậy, lão bảo vệ già gật đầu một cái liền cho hắn đi vào trong, nhìn theo bóng lưng của Trần Lăng, ông ta tặc lưỡi đánh giá hắn.

"Cái thằng này mấy ngày hôm nay nhìn sắc mặt rất lạ nha, cứ như người bị mất hồn."

Trần Lăng đi một mạch vào trong phòng thay đồ, liếc nhìn qua một lượt xem ra không có ai ở bên trong, liền tiến về phía tủ đồ của hắn.

Cúi người móc ra từ trong tủ đồ cá nhân một cái túi nylon đen có chứa đồ.

Mở ra bên trong đều là mấy cái điện thoại đã bị tắt nguồn và bị tháo ra sim, đây là chiến lợi phẩm hắn thu được lúc giải cứu cô gái bị bắt cóc gần công viên trung tâm, mấy ngày nay do hắn bận việc, nên không có để ý đến.