Bị quăng một cái lộn mèo ra khỏi căn lều, đập người xuống sàn xi măng cứng như đá, lăn qua lăn lại mấy vòng mới dừng hẳn, lúc này nhìn vào hình tượng của người trung niên bây giờ thật sự là vô cùng chật vật.
Hắn lúc này cảm thấy toàn thân đau đớn, không động đậy nổi, chỉ biết hướng ánh mắt theo tiếng bước chân chậm rãi của Trần Lăng.
Trần Lăng bây giờ đã đi ra khỏi căn lều tạm, nhanh chóng móc ra điện thoại bật lên đèn pin, chỉ thẳng vào mặt người kia mà hỏi.
"Tại sao lại muốn hại người."
Ánh đèn flash của điện thoại phát ra, làm cho người trung niên bị chói mắt, nhíu chặt đôi lông mày rậm rạp, nhưng hình như không muốn nói một lời.
"Không nói.?" Trần Lăng mất kiên nhẫn, nhìn thấy bàn tay của đối phương, liền tung ra một đạp.
"Rầm," "a. a. a"
Âm thanh nặng nề của giầy thể thao va vào ra thịt phát ra trong đêm, người trung kia hét lên một tiếng chói tai, nhưng cả khu công trường chỉ vọng kêu thảm thiết của hắn, Trần Lăng đã tính đến việc hắn la ó, nhưng hắn chẳng quan tâm, vì nhờ thính lực siêu việt của mình, hắn biết trong bán kính cả cây số này, không có một bóng người tồn tại.
"Hừm, la đi, cho dù có la rách cổ họng cũng không có ai giúp ngươi đâu."
Trần Lăng ngồi xổm xuống, nhìn vào bàn tay bị hắn đạp vào lúc này đã nát bét, không ra hình dạng nào, thậm chí còn nhìn ra cả mảnh xương gãy, toàn thân của đối phương thì run rẩy kịch liệt, lão ta đang cắn chặt hàm răng như muốn nhịn lại cơn đau đang lan tỏa lên não bộ.
Không nhiều lời, Trần Lăng liền lật ngửa đối phương dậy, lục tìm trong túi áo, móc ra một cái ví ra đã khá cũ.
Lật qua lật lại một lúc, cuối cùng thì hắn đã thấy được thứ mình cần, là một tấm thẻ căn cước công dân và một tấm ảnh thẻ được cất kỹ càng trong góc.
Trên thẻ căn cước là khuôn mặt của người trung niên, số hiệu 1xxxxxxx, tên là Tạ Đông Phong, Trần Lăng nhìn qua một lượt, ánh mắt lại tiếp tục lướt qua đồ vật bên cạnh.
Trên tấm ảnh thẻ còn lại thì là hình chụp của một cô gái, nhìn qua có vẻ như là mười tám mười chín tuổi, cực kỳ xinh đẹp, tràn đầy khí tức của thanh xuân.
Sờ soạn đánh giá, nhìn ra còn rất mới, có vẻ như mới được chụp, chắc hẳn không phải ảnh của vợ hắn đâu a?.
"Ảnh đẹp đấy, là con gái của ông?" Trần lăng giơ lên ảnh thẻ, hướng về phía người trung niên mà hỏi.
Đối phương nhìn lên ảnh thẻ, như nghĩ ra điều gì, đôi mắt hằn lên tơ máu, nhìn vào Trần Lăng, tỏ vẻ hốt hoảng nói.
"mày, mày muốn làm gì.?"
"Muốn làm gì?, ta còn muốn ở lại chung cư kia nha, thật sự không mong muốn có vài kẻ có ý định hại mình, nếu mà ông biết điều mà nói ra lý do muốn hại người, ta sẽ không hại người nhà của ông."
"Còn nếu không muốn nói...thì" Trần Lăng dùng ngón trỏ của mình, vạch một đường trên cổ, hành động như muốn đe dọa đối phương.
Nghe thấy lời nói của Trần Lăng, người kia cười lên một tiếng, không hề tin.
"Ha ha, mày định dọa tao à, tao biết thừa mày chỉ là một thằng nhóc, tay chưa hề rính qua máu tươi, có thể mày khỏe hơn người thường đấy, nhưng mày có dám giết người hay không.?"
Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Trần Lăng, như muốn nhìn xem đối phương đang nghĩ gì.
Trần Lăng thấy vậy thì lông mày của hắn giãn ra, lắc đầu thất vọng vì lão già này quá ngoan cố, lão ta đã đánh giá thấp cơn thịnh nộ của hắn, ngay lập tức liền rút ra con dao sau lưng, cho ra một chặt.
"Phập... a a a a," Tiếng hét chói tai trong màn đêm lại vang lên, lúc này một bàn tay khác của Tạ Đông Phong đã bị chặt ra, máu tươi phun ra như vòi hoa sen, nhìn qua có phần ghê người.
"Hừm, nếu không nói, ta đành phải hành hạ đến lúc ông chết, rồi lúc đấy tìm đứa con gái trong ảnh để tính sổ nha." Lời đe dọa được nói ra.
Trần Lăng sau khi biết mình bị người sống tính kế khiến hắn mất mạng, trong lòng đã cảm thấy hận tên đáng chết này đến cực điểm, chỉ là hắn còn muốn biết lý do của đối phương, nên vẫn chưa vung ra một dao chém chết.
Nói xong, Trần Lăng liền đi qua mấy bước, nhìn chằm chằm vào gót chân của Tạ Đông Phong, giơ lên dao phay.
"Có nói không?, " Âm thanh lạnh lẽo của hắn vang trong màn đêm, con dao tràn ngập sát khí, kết hợp với ánh trăng lạnh lẽo làm cho không khí thêm phần âm trầm.
Nhìn thấy hành động của tên ác ma trước mặt, tên này thật sự ra tay tàn độc, ẩn ẩn muốn giết người, còn nghe ra hắn có ý định hại đứa con gái duy nhất của mình, Tạ Đông Phong liền hốt hoảng.
"Ta..Ta nói." dường như là đã bị khuất phục, Tạ Đông Phong lúc này đã mất máu quá nhiều, âm thanh như muỗi kêu.
Nhưng cho dù hắn có nói bé thế nào, Trần Lăng cũng nghe được ra, ngay lập tức đình trỉ hành động.
"Cuối cùng cũng biết sợ à?..Nói."
Tạ Đông Phong sắc mặt bây giờ đã trắng bệch nhìn lên Trần Lăng mà thều thào.
"Ta... ta vốn là một tên ma đạo sư, một tháng trước có một kẻ đưa cho ta ba mươi triệu, bảo ta hại đám người sống trong chung cư, đứa con gái trong ảnh là con gái của ta, nàng đang học đại học a, thật sự là rất cần tiền đóng học phí, ta từ lâu đã bỏ nghề này khiến gia cảnh của nhà ta sa sút, vì thế do số tiền kia quá lớn khiến ta tâm động, nhất thời vì tiền làm mờ mắt nên mới gây ra cơ sự này."
Nghe xong lời của đối phương, sắc mặt của Trần Lăng đổi qua âm trầm, tay nắm chặt con dao phay mà run rẩy.
"Con người, đúng là độc ác hơn cả quỷ a." Trần Lăng hít mạnh vào một hơi thật sâu rồi thả ra một ngụm khí nóng.
"Tại sao kẻ kia muốn ông giết người trong chung cư?."
"Ta thật sự không biết, kẻ này gửi cho ta một gói bưu phẩm ẩn danh, bên trong có chứa lời nhắn và ba mươi triệu tiền mặt, hắn còn hứa cho ta thêm ba mươi triệu nữa nếu công việc hoàn thành, nhìn cách hắn đưa tiền rứt khoát như vậy, ta biết kẻ này chắc chắn là có quyền lực cực lớn, cũng vì không muốn đắc tội, nên ta mới phải nhận lời a."
Trần Lăng thì như nghe thấy chuyện cười, khóe miệng vểnh lên.
"Cái Hố này thật là sâu a." dựa theo tỉ giá ở thế giới này, sáu mươi triệu là đủ cho một người bình thường mua căn biệt thự, lái cái siêu xe mà không phải lo lắng đến cuối đời nha."
"Kẻ sai khiến lão già này quả thật có nhiều tiền vốn." Trần Lăng hít vào một ngụm khí lạnh thầm nghĩ.
"Vì kiếm tiền mà giết người?, con gái ông sau khi biết mình có một người cha tồi tệ như vậy, thì nàng sẽ nghĩ thế nào.?"
Tạ Đông Phong nghe thấy Trần Lăng hỏi vậy, liền cúi đầu xuống mặt xi măng, không dám nói một lời, tự cảm thấy xấu hổ, nhưng ông ta bây giờ đã mất máu quá nhiều, ngay cả khí lực để thở cũng là thấy khó khăn.
"Còn có lời nào muốn nói?" Trần Lăng hỏi tiếp, nhận ra nên kết thúc chuyện này ở đây, hắn cho đối phương một ân huệ cuối.
"..." đáp lại lời hắn vẫn là sự im lặng tĩnh mịch, Tạ Đông Phong bây giờ chắc hẳn đã biết mình không thể sống được qua đêm nay, khi đã nghĩ thật kỹ liền cố gắng thều thào thêm một câu nói lí nhí như muỗi kêu.
"Đừng hại con gái của ta, nàng vô tội."
Nhìn đối phương cứ thế nằm yên bất động chịu trận, Trần Lăng không nói một lời, dí dao vào cổ lão, kéo một cái.
Máu tươi chảy ra sối sả, thất khiếu của ông ta chảy máu, lúc này chỉ biết trừng mắt nhìn Trần Lăng, nhìn ra một khuôn mặt trần ngập vẻ uất hận.
Tạ Đông Phong, chết.
Thả ra con dao trên tay, Trần Lăng ngồi bịch xuống nền đất lạnh lẽo, hắn bây giờ thật sự rất là giận dữ, nếu hắn không được Hệ Thống hồi sinh thì chắc chắn tử trạng của hắn cũng không khá khẩm hơn bà Ba và tên hàng xóm của mình.
"Kẻ muốn tên này giết người là ai? Tạ Đông Phong chết rồi, liệu ở lại chung cư DaDa có còn an toàn?"
Lắc đầu một cái, Trần Lăng tiến về một vũng nước đọng trong công trường, rửa đi máu tanh vẫn còn dính trên lưỡi dao, nhét nó ra sau hông, đi vào trong màn đêm.