Chương 26: Người Trung Niên

"Thì ra là do mày,"

Như hiểu ra điều gì đó.

Mặc dù cử động vẫn còn bị hạn chế, tấm lưng của hắn đã nhỏ ra lấm tấm mồ hôi, Trần Lăng vẫn đánh liều đi vào bên trong, cầm lên gương bát quái giật xuống sàn của thang máy.

Tấm Gương kia vỡ ra, hai con quỷ không biết vì sao, cả cơ thể như bị dòng sông thời gian chảy qua, nhanh chóng thối rữa, tan biến vào cát bụi.

Đầu của Trần Lăng lúc này đã vô cùng choáng váng vì dùng đến linh cảm quá nhiều, cố gắng nhìn vào mảnh gương bên dưới đất, cầm lên quan sát.

"Là ai để cái này ở đây.?"

còn chưa hết nghi hoặc, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng xé gió chuyền đến, rồi cảm giác như có vật gì đó cứng rắn và nặng nề đập vào gáy của mình, cảm giác đau đớn từ neuron thần kinh chuyền khắp não bộ.

Trần Lăng, bị đánh bất tỉnh.

....

Màn đêm của thành phố Long Hải yên ắng và tĩnh mịch, hôm nay trời không ánh mây, làm cho những vì sao sáng và ánh trăng thanh thoát cứ thế lõa lồ trên bầu trời.

Ở một góc của thành phố, tại một công trường đang được xây dựng dở dang, gió lạnh thổi vi vu lạnh buốt.

Công trường số 6, vốn là một công trình biệt thự liền kề được nhà thầu trong thành phố đầu tư xây dựng, nhưng thật không may khi công trình mới xây được lên phần móng thì chủ đầu tư đột nhiên bị dính dáng đến một số truyện trái pháp luật, thế là bị cảnh sát bế đi rồi, từ đó công trường này vì không còn dòng tiền đổ vào, công việc trễ nải, cuối cùng là nghỉ hẳn, công nhân đều đã đình công bỏ về quê làm việc khác.

Nhìn lên một công trình bị xây dở dang, lúc này đã mọc đầy rêu phong, bên trong thì toàn là kim tiêm của đám nghiện hút để lại, nhìn ra cực kỳ quỷ dị.

Từ đây nó trở thành vùng cấm đối với trẻ em trong thành phố, đều có lời đồn truyền tai nhau là những người không bao giờ lang thang ở đây một là con gái nhà lành, hai là trẻ con chưa trải sự đời.

xuất hiện trong công trường là một căn lán được dựng tạm bợ, mặc dù không có đèn nhưng đêm nay trăng rất sáng, luồn qua từng khe hở rách nát của căn lều, soi rõ mọi thứ ở bên trong, trong lều là một thiếu niên đang bị trói lại trên ghế, sau gáy còn để lại một vết bầm tím, ẩn ẩn còn chảy ra máu.

Kẻ đó không ai khác chính là Trần Lăng, bị gió lạnh thổi vào mặt hắn đã bắt đầu mơ màng tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn cảm thấy là đầu của mình đau nhói, tiếp theo là cảm giác tay chân bị thứ gì đó cột lại.

"Cái quỷ gì."

Còn chưa hết mộng thì tấm dèm che cửa của căn lán đã bị vạch ra, xuất hiện trước mắt Trần Lăng là thân ảnh của một người trung niên có phần già dặn, nhìn qua có vẻ chạc tuổi lão cảnh quan Lưu Thanh Sơn.

"Kẻ đến không có thiện ý."

Trần Lăng nghĩ thầm trong lòng, giương con mắt của mình lên mà đánh giá người này.

Người trung niên kia cũng đứng đó nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Rồi hắn đột nhiên mở lời.

"Đã tỉnh, mày có biết là đã phá chuyện của ai hay không.?" Lời nói có tám phần đe dọa, hai phần giận dữ.

"Phá chuyện.? à... cái mà ông nói là tấm gương kia.?" Trần Lăng như đã hiểu ra lời của đối phương, gật đầu một cái, bình tĩnh nói.

Người kia nghe thấy vậy, cười nhếch lên một cái biểu lộ trên mặt thể hiện ra, như lời muốn nói Trần Lăng là kẻ ngu si, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cảm thấy nói chuyện với tên sắp chết này không có thú vị, rút ra con Dao phay, chính là dao của Trần Lăng, nhẹ nhàng tiến về phía hắn.

Nhìn thấy tình thế không ổn, đầu óc của Trần Lăng loạn chuyển, hình như thằng già này không muốn giải thích cái gì a, cốt truyện này không đúng lắm, hắn vội nói.

"Khoan.... Khoan đã, ông nếu không có lời nào muốn nói với tôi, thì tội gì phải đợi tôi tỉnh lại rồi mới giết, tôi dù sao cũng không muốn làm quỷ hồ đồ a."

Nghe thấy lời của Trần Lăng, người kia cười dài một tiếng.

"Ha ha, số của mày cũng thật là may mắn, vì mày đập bể Định Hồn Kính của tao, nên giờ phải làm lại cái mới nha, mà cái món đồ này thì cần máu nóng của nhân loại để dẫn đạo, tao nãy giờ cặp cụi làm lại một cái khác, đến lúc làm xong thì mày cũng đã tỉnh nha.

Vừa nói vừa sờ sờ lên ngực, như thể bên trong có giấu gì đó.

"Định Hồn Kính?, là tấm gương kỳ quái kia?. " Trần Lăng giật mình, theo lời lão già kia nói, hắn lúc đó không hủy đi tấm gương, thì bây giờ đã ợ ra rắm.

"Tại sao ông lại phải làm như vậy chứ, chẳng nhẽ ông muốn hại mọi người trong chung cư sao?." Sắc mặt hắn âm trầm, nhìn chằm chằm người kia mà hỏi.

Người kia nghe thấy hắn nói vậy, chỉ tủm tỉm cười, dường như chẳng muốn nói lý do với hắn, đơn giản vì trong mắt ông ta, Trần Lăng đã như cá nằm trên thớt, mặc cho hắn nhào nặn.

Lăm Lăm con dao mà tiến đến, lúc này mặt Trần Lăng đã đanh lại biểu lộ có chút xốt ruột.

"Đừng vội, cần gì phải vội như vậy,"

"Đừng giết ta, ta có chút tiền có thể cho ông nha."

Trần Lăng nói liên tục, nhưng cũng không khiến bước chân của người kia chậm lại, lúc này hắn đã hiểu ra kẻ này chắc chắn là muốn giết mình, nhìn hắn hành động quả quyết như vậy chắc hẳn là một kẻ cực kỳ ngoan độc.

Hắn Lắc Lắc cái đầu nhỏ tỏ vẻ thất vọng, còn người trung niên kia thì ánh mắt hiện lên có chút đắc ý, có vẻ như tên này đã sẵn sàng chịu chết, ông ta chỉ không ngờ là tên thanh niên này lại không hề la ó hay vùng vẫy, khác hẳn với những kẻ mà ông ta từng sử lý.

Tiến đến gần Trần Lăng, khoảng cách chỉ còn là một cánh tay, ông ta lấy ra từ ngực mình miếng kính bát quái mà lúc trước đã bị Trần Lăng đập bể, bây giờ đã được ghép lại cẩn thận chỉ có điều nhìn ra không có hoàn hảo như trước, giơ ra trước mặt hắn, tay phải thì bắt đầu dí dao vào cổ Trần Lăng, miệng thì thầm.

"Có chết thì cũng đừng oán độc, lặng lẽ làm một con lệ quỷ trong kính này đi."

Nói xong tay phải cầm dao của hắn kéo một nhát, như muốn cắt đi yết hầu của người thanh niên xấu số, nhưng.

Một bàn tay mạnh mẽ, ngay lúc này đã dùng một tốc độ kinh hồn chộp vào tay cầm dao của hắn, làm cho hắn ngạc nhiên không nói lên lời.

Cái tay này không ngoài tay của Trần Lăng thì là ai, dây trói đã bị hắn giật đứt ra từ lúc nào, trước thời khắc quyết định liền chụp vào tay cầm dao của lão già kia.

"Hừm, muốn giết bố mày?." Trần Lăng nheo mắt lại, Tay phải bóp nhẹ một cái.

Người trung niên kia chỉ cảm nhận được cơn đau truyền đến cổ tay của mình, cảm giác như bị một cây kìm bằng sắt bám chặt lấy cổ tay, đau đớn truyền lên não bộ, thả Định Hồn Kính xuống đất, một lần nữa làm nó vỡ toang thành nhiều mảnh.

Hắn lần này triệt để quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo mà ôm nấy cổ tay, con dao phay đã rơi xuống đất từ lúc nào, không có vũ khí trong tay, hắn liền liều mạng rút từ sau lưng ra một cái máy chích điện, ý đồ muốn đánh ngất Trần Lăng một lần nữa, nhưng lại bị một bàn tay khác của người thanh niên mang sức mạnh khủng bố ngăn cản.

Trần Lăng bây giờ đã đứng dậy khỏi ghế, cái ghế gỗ tội nghiệp làm sao chịu được lực lượng của mười người trưởng thành, ngay lập tức bị bẻ thành tám đoạn.

Hắn nhấc bổng gã trung niên lên trên không trung, sắc mặt âm trầm nhìn đối phương.

"Mày... làm sao có thể.?" Người kia kinh sợ còn hơn gặp quỷ, không tin vào mắt của mình.

Trần Lăng cười cười, không thèm để ý lời nói của hắn, quay người vung mạnh một cái, quăng người này ra bên ngoài căn lều như rẻ rách.