Chương 25: Gương Bát Quái

"A được rồi", sau nhiều lần nghe phải âm thanh lạnh lùng "số máy quý khách gọi vừa gọi hiện không tồn tại" của chị tổng đài, cuối cùng thì hắn mới nghe thấy tiếng chuông reo.

"Ai gọi đấy." đầu dây bên kia xuất hiện giọng nói uể oải quen thuộc của Tần Trạm, hình như tên này vừa ngái ngủ, nghe qua có vẻ là đang bực bội vì bị quấy nhiễu giấc mộng đẹp.

"Là Ta, mau qua chung cư DaDa giúp ta với, con quỷ kia quay lại rồi." Như nắm được cọng cỏ cứu mạng, Trần Lăng vội vàng thúc giục đối phương đến cứu mình, mạng chó của hắn đang gặp nguy hiểm a.

"Hả... ma nào?... quỷ gì.?". Tần Trạm triệt để mộng, chẳng phải con quỷ buổi trưa bị giải quyết rồi sao, bây giờ lại tiếp tục có quỷ là thế nào?, tên này chẳng lẽ là nam châm hút quỷ?.

"Là con quỷ buổi trưa, nó quay lại rồi còn đang đứng ngoài cửa phòng ta nè... úi mẹ nó lại vừa đập cửa" Trần Lăng hoảng hốt, thầm chửi con mẹ thằng này sao mà lắm lời quá vậy."

Tiếng gõ cửa cứ thế thình thình vang lên, như mà tiếng trống đòi mạng, làm cho Trần Lăng khóc không ra nước mắt.

"A... cái này, ta đêm nay cũng bận diệt một con quỷ khác rồi, cố cầm cự một chút, tôi sẽ cố gắng qua sớm, có gì ta sẽ giúp anh báo thù." Tần Trạm hiện tại còn không biết nên đi hay không, nhưng nghe đối phương kêu la thảm thiết như vậy, buộc miệng liền nói láo.

"Nhanh lên a, cậu mà lừa tôi thì cho dù tôi có chết cũng phải tìm cậu báo thù." Như là một người đang đuối nước, Trần Lăng chiệt để hoảng rồi, đánh liều đe dọa tên nhát gan kia.

"Ách... cái này... được rồi, ta đến liền, cố mà cầm cự." Trần Lăng do dự, nhưng mà nghe thấy đối phương dọa như vậy, cũng làm hắn chột dạ, dù sao chung cư mà con hàng này ở cũng thật là quỷ dị, ngộ nhỡ hắn chết rồi quay về ám mình thì đúng là không biết khóc vào đâu.

Tút Tút, điện thoại bị dập, Trần Lăng nhìn vào màn hình lạnh lẽo, trong lòng cầu mong đối phương mau đến cứu hắn a.

Đúng lúc này tiếng đập cửa trở nên im bặm, như thể con quỷ đã biến mất.

Nhưng với linh cảm của mình, Hắn biết thừa là thứ kia vẫn còn đang đứng sau cửa, hình như nó dừng lại là vì chuyện gì đó.

Đầu óc của hắn xoay chuyển, bỗng nghĩ ra cái gì, vội vàng vớ lấy cốc uống nước, vạch xuống quần xà lỏn, tè ra một bãi.

Tồ Tô.

Âm thanh mây trôi nước chảy vang lên trong căm phòng nhỏ, lúc nãy Hắn đột nhiên nghĩ ra Tần Trạm từng nói với mình là nước tiểu cũng có thể khắc chế ma quỷ, lúc này tình thế đang nguy cấp, liền đành đánh liều thử một phen.

Chỉ trong chốc lát, cốc nước đã được lấp đầy bằng thứ nước vàng vàng, ấm áp.

Cố gắng rặn ra được giọt nước cuối cùng trong cơ thể, Trần Lăng kéo lên quần của mình, nhìn ra cửa.

Lúc này vẫn chưa có âm thanh nào phát ra, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy gì đó.

Một đoàn sương đen xuất hiện đã bắt đầu chui qua từ khe cửa, hóa thành một bàn tay ma quái, ý đồ hình như muốn mở ra cửa phòng, Trần Lăng thấy vậy, khuôn mặt âm trầm, lấy theo con dao và cốc đựng nước của mình mà đi đến.

Bàn tay kia hình như còn đang mải tìm kiếm tay nắm cửa, không để ý có người đang âm thầm tiến lại gần, lúc này Trần Lăng đã đến được khoảng cách gần một mét, con dao phay trong tay đã giơ cao lên trên đầu.

"Phập,,, éc éc éc."

Âm thanh như quỷ khóc sói gào phát ra, con dao của Trần Lăng chém xuyên qua lớp sương mù đen kịt đập lên cửa phòng, cắt nó ra làm hai phần.

Như dính phải trọng kích, lớp sương mù luồn qua khe cửa mà chạy trốn, Trần Lăng còn nghe ra sau cửa còn có một âm thanh đang rên rỉ.

Mạo hiểm đi đến mắt mèo, nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy tên "Hàng Xóm" của mình đang ôm lấy cánh tay mà gào khóc, nhận ra đòn tấn công của mình có hữu hiệu, Hắn liền dùng một tốc độ cực nhanh mở ra cửa chính.

"Rào."

Vừa mở ra cửa , hắn liền hất văng đống nước tiểu mà mình vừa rặn ra vào người con quỷ kia, một âm thanh như dầu sôi chạm vào da thịt không ngừng phát ra từ người nó.

"két...két...Gào."

Bị tầm công bất ngờ, tên hàng xóm của Trần Lăng như là con đỉa rơi vào hố vôi, không ngừng giãy giụa, đoàn hắc vụ bao quanh người nó từ khi bị dính vào nước tiểu đã bị tiêu biến đi rất nhiều, chớp lấy thời cơ ngàn vàng Trần Lăng lăm lăm con dao trên tay lao đến chém cho nó thêm mấy nhát.

"óe..óe"

Bị chém vào người, ra thịt và huyết nhục thối rữa của nó không ngừng rơi trên mặt đất, tản mát ra mùi tanh hôi khó tả.

Hình như do đã bị thụ thương quá nhiều, lại bị tên người thường hung mãnh kia chém đến không ra hình người, nó điên cuồng khạc ra một làn khói đen, che đi cặp mắt của Trần Lăng, có ý đồ chạy trốn.

Bị ngửi phải khói đen thối hoắc, Trần Lăng che miệng lùi lại, bỗng nhiên lúc này hắn cảm thấy trời đất như đang quay cuồng vặn vẹo.

Chỉ một thoáng, cả căn hành lang như bị dịch chuyển xuống mười tám tầng địa ngục, Trần Lăng nhìn ra khắp nơi đều là máu thịt bị vẩy khắp lên tường, sương mù đen che hết tầm mắt của hắn, cơ thể của hắn thì như bị rót chì vào người, muốn động đậy cực kỳ khó khăn, còn con quỷ kia đã chạy trốn từ lúc nào không thấy.

"Lại là cái trò hạn chế cử động."

Chỉ có điều là nó không ngờ Trần Lăng lại là một người nắm giữ linh cảm, mà hắn bây giờ còn mạnh gấp mười lần ngày xưa.

Hắn bắt đầu đẩy linh cảm của mình lên đến cực điểm, lúc này chỉ sau một khắc, hành lang chung cư lại quay trở về nguyên trạng, những vết máu trên tường lại bắt đầu biến mất, nhìn xuống dưới sàn nhà là đoàn hắc vụ mà con quỷ kia vẫn để lại, Trần Lăng vẻ mặt âm trầm mang theo con dao phay, gắng gượng đi theo.

một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng, năm tầng. sáu tầng. bảy tầng. tám tầng.

bám theo hắc vụ Hắn nhiều lần bị kết giới của quỷ dựng lên chặn lại, nhưng mỗi lần đều là bị con dao của hắn cho một chém rạch phá, dưới sức mạnh tuyệt đối, tất cả mưu mô quỷ quái đều là vô dụng.

Càng đi xuống sâu hắn càng có cảm giác quỷ pháp của nó càng trở nên lợi hại, nhưng cảm giác hình như có phần... cố gượng ép.

Vẫn là lần theo hắc vụ bị rơi vãi trên đường, lúc này nó lại dẫn hắn đi tới.... Thang máy của chung cư.

"Thang máy?" nhìn vào thang máy còn đang dán lên tấm biển "Cấm Đi Vào, Thang Máy Đang Sửa," hắn cảm giác như chuyện này không có đơn giản như vậy.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tâm thần của hắn bây giờ đặt hết vào trong linh cảm, cả thế giới đối với hắn bây giờ chỉ có con quỷ kia.

Ấn mở thang máy, không thấy có phản ứng lại, Trần Lăng nhíu mày, luồn con dao vào giữa cửa thang máy, đẩy mạnh.

"Cạch,"

Lúc này cửa đã bị hắn mạnh mẽ kéo ra ngoài, trước mặt hắn lúc này là thân ảnh của hai con quỷ, nhưng nhìn ra có chút gì đó kỳ quái.

Hai con quỷ này, một có hình dáng của thi thể người hàng xóm đã treo cổ của Hắn và hai là bà Ba, nhìn bà ta chẳng khác gì lúc hắn gặp lần cuối, vẫn là ánh mắt trợn lên trắng dã nhìn hắn, hai bàn chân bị gặm nhấm, sứt mẻ lòi cả xương cốt.

Nhìn ra cực kỳ khủng bố.

Nhưng hai con quỷ này từ khi Trần Lăng mở ra cửa thang máy thì không hề động đậy một chút nào, bọn nó chỉ đứng đó giương mắt nhìn hắn, Trần Lăng còn để ý ở trên trần thang máy còn đang treo lủng lẳng một tấm gương bát quái làm hắn cảm thấy hiếu kỳ.

"Cái Này."

Nuốt một ngụm nước bọt, Trần Lăng tiến đến vung ra một dao.

"Xoẹt."

Cái đầu của bà Ba rơi xuống đất, nhưng chỉ được một lúc, một đoàn hắc vụ tỏa ra từ tấm gương bát quái kia liền tỏa ra, chạy đến cái đầu của bà ta, nhấc nó lên mà nối lại.