Chỉ có mấy phút trôi qua, một vị cảnh quan liền mang theo hai hộp cơm nóng hổi đi vào trong phòng đưa cho hai người, Tần Lăng và Tần Trạm nhanh chóng cầm lấy cây bút vừa viết bản tường trình vừa ăn, nhìn vào mấy tên này, như thể bọn họ là quỷ chết đói.
Chỉ sau nửa giờ, biên bản tường trình đã được viết ra, hai hộp cơm cũng cứ thế tiêu biến vào trong dạ dày hai người.
Cầm lên hai tờ giấy, nhìn qua một lượt, Lưu Thanh Sơn sạm mặt lại, không khỏi lộ ra một chút khó tin, hai người này viết ra toàn là mấy câu chuyện yêu ma quỷ quái, chỉ là có điều không cường điệu như lúc đầu, nhưng vẫn khiến một người mang chủ nghĩa duy vật như ông ta cảm thấy không nuốt trôi nổi.
Nhưng dù sao thì bọn nó cũng có bằng chứng vô tội, pháp y cũng đã kết luận là nạn nhân tự tử, muốn giữ hai tên này lại để thẩm vấn thì cũng không thể, dù sao hai người họ theo lý là đã giúp tìm ra và báo lại thi thể người chết cho cảnh sát, nếu mạnh mẽ tạm giam hai người, sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho quần chúng nhân dân.
Nếu báo thi thể mà bị tạm giam, thì lần sau chắc không có ai dám giúp cảnh sát làm việc đâu a.
...
Ra khỏi đồn cảnh sát, Trần Lăng và Tần Trạm hai mặt nhìn nhau, rồi ai về nhà nấy, Trần Lăng hôm nay có xin nghỉ một ngày ở quán bar, tiện đường qua khu chợ mua cho mình mấy món đồ để ăn đêm, rồi đi một mạch về nhà.
Dù sao con quỷ ở chung cư cũng bị tiêu diệt rồi nha, cảm giác được ngủ trên chính chiếc giường của mình làm lòng hắn thoải mái.
Mặc dù là như thế, nhưng khi về đến chung cư DaDa, hắn vẫn chỉ dám đứng dưới sân chơi, nhìn lên trên từng căn phòng đang dần lên đèn.
Trời đã bắt đầu tối, Trần Lăng mở lên linh cảm của mình thận trọng nhìn vào chung cư, sau nửa tiếng đồng hồ không nhìn ra có hắc khí hay thứ quỷ quái gì đó xuất hiện, cảm thấy không có nguy hiểm mới dám đi lên tầng.
Hôm nay Trần Lăng cũng xin nghỉ ở quán bar để xả hơi một bữa ở nhà, ăn qua loa đồ ăn đêm còn nốc thêm trai bia mặn đắng đánh ra cái ợ, nhảy lên giường móc ra điện thoại chơi game.
Tựa game mà hắn hay dùng để giải trí có tên là Vĩnh Sinh, cách chơi khá giống với liên quân mobile khi hắn còn ở Việt Nam.
Mở ra trò chơi, chỉ mất có mấy phút là hắn đã ghép được trận, màn hình chọn tướng lúc này hiện ra bốn cái tên mà hắn không hề quen thuộc.
Người chơi Hoa Và Nước Mắt: " Ván này ta đi đường giữa nha"
Nhìn vào dòng chữ trên màn hình nổi nên, Trần Lăng cười đểu một cái, " Muốn cướp đường của tao, không có được đâu nha, lặng lẽ bằng một tốc độ cực nhanh, hắn chọn cho mình một vị tướng thích hợp đi ở đường giữa, nhanh chóng khóa lại.
Người chơi Hoa Và Nước Mắt thấy vậy, hình như không chịu thua kém, ngay lập tức hành động, liền cũng chọn ra một tướng đi đường giữa, ý đồ vả mặt Trần Lăng, tuy không có chat ra dòng chữ nào nữa, nhưng hành động này khác nào nói ra "Mày muốn cướp đường, được rồi xem ai chịu thua."
Trần Lăng làm sao mà không hiểu ý đồ của đối phương, nhếch lên miệng mà cười đểu, "muốn chơi cứng?, được rồi tao chơi với mày đến cùng."
Sau đó là một màn tranh nhau khu đường giữa của hai tên đồng đội, hai người chat chửi nhau chí chóe, và tất nhiên là trận đấu này không thể nào thắng được, sau 10 phút thì nhà chính của hắn đã nổ.
Ba người đồng đội còn lại sau trận đấu thì lặng lẽ cho Trần Lăng và Người Chơi Hoa Và Nước Mắt mỗi người ba cái report.
Trần Lăng thì cũng không quên cho kẻ cướp đường của mình thêm 1 phiếu.
Bảo Lăng lúc này đang nằm trên giường của mình, nàng vừa chơi một trận Vĩnh Sinh, đụng phải một tên không biết xấu hổ, ngang nhiên tranh đường giữa của nàng, tính tình vốn nóng nảy không coi ai ra gì, nàng làm sao nuốt trôi được cục tức này, nhất quyết phải đấu với hắn đến cùng, cả trận chửi nhau với kẻ kia, cuối cùng vẫn là thua.
Bực tức tìm trận đấu mới, lần này tên khốn có ID Đẹp Trai Vô Địch Nhất Vũ Trụ kia lại xuất hiện, nhưng lần này hắn là ở phe đối địch, mỉm cười đắc ý, nàng nhanh chọn cho mình một tướng đường giữa, quyết tâm phục thù nổi lên cực cao, kẻ kia hành động cũng giống như trận trước, ngay lập tức cướp đường, nhưng lần này có vẻ như không có đụng phải đồng đội chơi cứng như Bảo Lam, thành công chiếm được đường giữa.
Nhưng sau khi đối đầu với kẻ kia nàng hoàn toàn bị hắn hành cho ra bã, thua không thể nào thua được hơn, sau mười phút nhà liền nổ.
Nhìn vào màn hình trò chơi hiện lên thắng lợi, Trần Lăng vui vẻ liền chat.
"Gọi ta là Ba Ba nha."
"Con mẹ ngươi, lần sau đừng để ta gặp," Bảo Lam đáp.
Nhìn thấy chọc tức được đối thủ, Trần Lăng cười lớn, ngả đầu vào gối, tắt đi trò chơi, nhìn vào đồng hồ đã là 9 giờ tối, định vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên, hắn cảm giác có gì đó là lạ sảy ra.
Trần Lăng ngay lập tức dùng lên linh cảm của mình, hắn cảm nhận được có một luồng khí lạnh đang lan tỏa từ dưới sàn bốc lên.
Tóc gáy của hắn lúc này đã dựng ngược, âm thầm đi vào nhà bếp, lấy ra con dao phay mua từ sáng, nhẹ nhàng không một tiếng động đi ra cửa lớn.
Cộc. Cộc. Cộc.
Nghe được ra ở bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân của một người, hình như là đang đi lòng vòng quanh căn phòng 802.
Trần Lăng sắc mặt đanh lại, đi đến cửa chính của mình, nhìn vào mắt mèo, lúc này hắn nhìn thấy.
...
Một bóng người màu đen đang đi lại trên hành lang, trên người hắn tỏa ra hắc vụ lạnh lẽo, hình như trên người còn có dòi bọ, không ngừng rơi trên mặt đất, kẻ này nhìn còn có chút giống "Hàng Xóm" của hắn, kẻ kia đi lại một lúc, rồi đột nhiên quay cái đầu 180 độ, nhìn vào cửa căn phòng 801 của Trần Lăng.
Lúc này đã nhìn ra chân diện mục của đối phương, Trần Lăng đầu đã đổ ra mồ hôi hột, tim đập loạn nhịp lùi lại mấy bước, hắn chạy về giường của mình, vồ lấy chiếc điện thoại, quay số.
"Alo, sở cảnh sát Long Hải phải không ạ, ta muốn báo cáo."
"Xin hỏi có chuyện gì, xin anh bình tĩnh." Đầu dây bên kia trả lời.
"A, a, chỗ ta xuất hiện ma quỷ, xin anh điều một vài người đến giúp ta a." Trần Lăng hốt hoảng.
"Đồ điên, gặp ma thì gọi đạo sĩ nha, gọi ta làm gì ... tút tút" Đáp lại là lời chửi mắng của vị cảnh sát đang trực ban, tiếp theo là tiếng dập máy làm tinh thần của Trần Lăng chết lặng.
"Bụp Bụp"
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Lăng lúc này có thể đoán ra kẻ đang gõ cửa phòng mình là ai, có chết hắn cũng không dám ra mở.
Hắn bây giờ vò đầu bứt tai, cố tìm cho mình một con đường sống, chạy qua cửa sổ ở cuối phòng, mở ra..
Gió lạnh thổi vào mặt.
Nhưng cảnh tượng hắn thấy bây giờ lại giống hệt lúc hắn gặp phải bà Ba, vẫn là làn sương đen huyền bí đang bao phủ lấy căn phòng.
Căn Phòng hắn ở đang là tầng cao nhất, nhìn xuống dưới còn thấy đáng sợ, nói gì đến việc một mình trèo xuống.
Đột nhiên hắn nhớ ra vị cảnh sát kia nói cái gì đó về đạo sĩ trừ ma, lúc này hắn liền nghĩ ra việc gọi Tần Trạm đến, con hàng này tuy sợ chết, nhưng mà mạng chó của hắn lúc này như là ngàn cân treo sợi tóc, cái gì cũng có thể thử a.
Nhưng một việc mà hắn không thể ngờ tới đó là, "Hắn không có số điện thoại của Tần Trạm."
"A a a chết ta rồi." Trần Lăng có một cảm giác tuyệt vọng, đầu óc của hắn nhảy loạn, rồi hắn lại nghĩ ra cái gì đó.
"Hình như mình có nhìn qua danh thiếp của Tần Trạm một lần rồi a. hình như số điện thoại của hắn là 09xxxxxx gì đó."
"Bụp, Bụp"
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Trần Lăng ngồi trên giường bịt khín lỗ tai, giữ cho mình bình tĩnh cố gắng dùng bộ não láng mịn của mình nhớ ra số điện thoại của Tần Trạm, trên tay thì không ngừng thử ấn gọi.