Chương 23: Về Đồn

Thấy hai vị cảnh quan còn đang làm ra biểu lộ nghi hoặc, Tần Trạm vội vàng đứng dậy, rút ra tấm danh thiếp nhìn còn nhăm nhúm hơn cả tấm giấy dùng để chùi mông mà Trần Lăng hay dùng, đưa ra trước mặt hai người.

"Ha Ha, hai vị cảnh quan, ta là chủ của cửa hàng trừ tà Đồng Cửu ở khu chợ tạp hóa, Anh bạn Trần Lăng đây có qua chỗ của ta nhờ ta giúp đỡ, nghề nghiệp của ta dù sao cũng là muốn tạo phúc trăm họ, nhìn một thanh niên gặp hoàn cảnh đáng thương như vậy làm ta quả thực mềm lòng, liền một mạch chạy đến đây để trừ tà, dù sao cứu người như cứu hỏa a, chỉ có hơi chút đáng tiếc là có người đã bị con quỷ ở đây hại chết rồi."

Vừa nói, hắn vừa quay mặt về phía Bảo Lam, như thể tiếc hận đã ngắm nàng quá ít.

Nhìn Tần Trạm tiện hề hề nói, Bảo Lam cầm lên tấm thẻ danh thiếp của hắn, rồi lại nhìn qua Lưu Thanh Sơn.

"Trừ tà?, theo như anh nói vậy nghĩa là ở đây có quỷ?" Bảo Lam nghe thấy hắn nói như vậy thìn nửa tin nửa ngờ, mặc dù nàng không tin chuyện tâm linh ma quỷ nhưng có thờ có thiêng có kiêng có lành a, nàng cũng không dám phán bừa, dù sao ông già nàng cũng khá là mê tín nha, mua xe còn đòi bốc được cái biển có bốn số sáu đây.

Nghe thấy cô cảnh sát xinh đẹp nhíu đôi lông mày mà nghi hoặc, Trần Lăng cũng không chịu thua kém tên đồng bạn vô sỉ, vội vàng tiến đến, tay trái còn lấy ra con dao phay sắc lẹm vẫn còn đang nhuốm máu gà, nhìn chằm chằm Bảo Lam.

"cô nương đừng sợ, con ma đó đã bị ta dùng 13 đường đoạt mệnh đao pháp cho sử lý rồi, lúc đó ta và tên này ở trong phòng, chiến đấu với nó gần ba trăm hiệp, phá ra quỷ pháp của nó, cuối cùng bị ta cho một dao chí mạng, thần hồn câu diệt nha."

Vừa nói, hắn vừa vung vẩy con dao phay, Tần Trạm đứng cạnh thì lo lắng bị hắn chém vào người liền lùi qua mấy bước, trong lòng thầm nhổ nước bọt con hàng này là đang muốn tranh giành tán gái với hắn?.

"Đấu nhau với quỷ ở trong phòng?, có phải là căn phòng có xác chết treo cổ kia?" Lưu Thanh Sơn thấy vậy hỏi.

"Đúng vậy." Trần Lăng thản nhiên trả lời, còn không quên nhìn biểu lộ khuôn mặt của Bảo Lam, muốn xem nàng có bắt đầu hâm mộ hắn hay không.

"Cửa phòng 802 là do chú mày cạy mở?"

"Phải rồi!"

"Còn lỗ thủng ở cái cửa lùa?"

"Là ta làm." Trần Lăng gật đầu xác nhận.

"Còn đống gạo nếp và muối rơi vãi trên sàn nhà và trên thi thể nạn nhân?"

Như thể sợ có người cướp công, mất đi tán thưởng của mỹ nữ, Tần Trạm vội vàng tiến đến hô.

"Cái đó là do ta làm a, gạo nếp và muối đều là khắc tinh của ma quỷ, nhờ có mấy thứ đấy mới dụ được con quỷ xuất hiện nha, nếu không có ta thì còn lâu mới tìm được nó để giải quyết"

Tần Trạm giương giương đắc ý, nhìn qua Trần Lăng làm ra biểu lộ khinh thường, nhìn vào tên võ phu đang cầm dao phay kia, trong lòng thầm nhổ nước bọt "Muốn tranh thủ tán gái với ta? còn non và xanh lắm."

Còn Trán của Lưu Thanh Sơn lúc này đã bắt đầu nổi lên gân xanh, quyển sổ trong tay lúc này đã bị hắn bóp cho nhăn nhúm lại.

Bảo Lam nghe thấy vậy, gật đầu một cái với hai tên hề đang đứng trước mặt mình khoa chân múa tay, móc ra hai cái còng sắt, mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Vậy tôi hiểu rồi, mời hai anh về đồn cảnh sát."

Trần Lăng và Tần Trạm. "Hả..!"

....

Hai giờ chiều ở sở cảnh sát thành phố Long Hải, hai tên hề Trần Lăng và Tần Trạm lúc này đang bị còng tay lại với nhau vào bàn thẩm vấn, trước mặt hai người là Lưu Thanh Sơn vẻ mặt âm trầm đến cực điểm.

"Hai Cậu, có biết là mình vừa phá hư hiện trường vụ án không?"

Hai người quay mặt vào nhìn nhau, lúc này thật mộng rồi,

Trần Lăng thề lần sau có cạy miệng hắn cũng không muốn nói ra lời nào với cảnh sát.

"ầy, Lưu Cảnh Quan, tôi biết là ông có thành kiến với tôi, nhưng mà ông lại dùng việc công trả thù riêng là không có đúng tiêu chuẩn của một vị cảnh sát a," Trần Lăng ảo não lắc đầu nói.

"Rầm."

Lưu Thanh Sơn đập tay một phát xuống mặt bàn bằng kim loại.

"Nói linh tinh cái gì, ai cho các cậu lẻn vào nhà dân trái phép?, tôi bây giờ cực độ hoài nghi các cậu là hung thủ, cố tình quay lại muốn phá hư hiện trường,"

"Hả..." Hai người Trần Lăng và Tần Trạm triệt để mộng, bọn họ có lòng tốt báo cảnh nào ngờ bây giờ lại bị tình nghi là hung thủ, nào có lý lẽ như vậy.

"Này, Lưu Cảnh Quan, chắc hẳn ngày xưa ông ở trường cảnh sát học bộ môn vu oan giá họa đạt điểm cao lắm ha, ta đường đường là một công dân tốt, ông cứ nói ta hết là gián điệp, rồi bây giờ là hung thủ giết người?, nếu cảnh sát nào cũng suy đoán cảm tính như ông thì chắc cả thế giới đều là người xấu a."

Lưu Thanh Sơn nghe thấy vậy, khuôn mặt ông ta tối sầm lại, trán bắt đầu nổi lên gân xanh, nghiếm răng ken két, lúc này thứ duy nhất mà ông ta nghĩ trong đầu là mười bốn đại cực hình thời phong kiến, hận mình không thể ngay lúc này cho tên lưu manh ngồi trước mặt một trận.

"A. ông biểu lộ như vậy là có ý gì?, định đánh ta a?, nói trước là ta có nhiều người quen lắm nha, mấy hôm trước ta còn giúp chủ tịch tỉnh ship hàng đây." Trần Lăng không coi ai ra gì, ném cho Lưu cảnh quan một ánh mắt khinh bỉ.

Tần Trạm nhìn vào tình hình không ổn, thì lúc này đã run như cầy sấy, lưng bắt đầu đổ ra mồ hôi hột, quay đầu nhìn vào tên đồng bạn của mình với tâm trạng bất khả tư nghị, thầm nghĩ. "Tên này chắc là không hại chết mình đâu ha."

Hình như đã mất hết kiên nhẫn vì mấy lời sáo rỗng của Trần Lăng, lúc này Lưu Thanh Sơn đã đằng đằng sát khí, đi về phía góc phòng tắt đi camera ghi hình, Trần Lăng nhìn thấy vậy thì biểu lộ hiện ra âm trầm, hai tay nắm chặt, hình như đang đợi cho ông ta dùng đến cực hình thì sẽ đứng lên khởi nghĩa.

Đúng lúc này thì cửa phòng thẩm vấn được mở ra, người đi vào không ai khác chính là Bảo Lam, trên tay nàng còn đang cầm một tệp hồ sơ, đưa đến trước mặt Lưu Thanh Sơn, nói.

"Bên Pháp y đã có kết luận, nạn nhân tử vong đã được bảy ngày, thi thể bị phân hủy nghiêm trọng, hình như là người này chết cùng thời điểm với lúc Chú đến hiện trường của bà Ba ở phòng hai lẻ bốn, nguyên nhân vẫn là treo cổ, trên thi thể không tìm thấy dấy hiệu của bạo lực hay cưỡng ép."

"Là vậy sao?"

Lưu Thanh Sơn cầm lên tờ hồ sơ, nhìn qua một lượt cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn, còn không quên bật lại cái camera ở góc phòng.

Trần Lăng nghe ra mình có vẻ đã được minh oan, tinh thần liền thoải mái hơn rất nhiều, thả lỏng cơ thể, gác chân lên đùi nhìn lão cảnh quan đang ngồi trước mặt.

"Ầy, Lưu cảnh quan, hai người chúng tôi mặc dù khiến hiện trường có một chút lộn xộn, nhưng mà công nhiều hơn tội a, đừng làm khó bọn tôi nữa, mau thả người đi."

Nhìn ra không còn cách nào giữ chân được hai người này, mà lúc trước hắn còn nghe ra hai người nói đến chuyện cẩu thí ma quỷ sự tình gì đó, làm cho ông ta cũng cảm thấy hiếu kỳ, cau mày ngồi xuống ghế, tâm tình có vẻ không được tốt lắm, mạnh mẽ làm ra một bộ mặt hòa hoãn nói.

"Được rồi, dù sao pháp y cũng đã xác nhận qua, chỉ cần cùng chúng ta trình bày một chút chuyện thì hai người có thể rời đi.

"A, cái này thì dễ nói, chỉ là hai chúng tôi chưa có ăn cơm trưa, có thể mua cho chùng tôi hai hộp được không.?

Trần Lăng cười haha, bản tính cẩu tặc lộ ra không hề bỏ sót chút nào.

"Mà chúng ta tìm được thi thể, không biết quý sở trưởng có ban thưởng gì không, đại loại như tiền mặt chẳng hạn."

"à.. ha hả, muốn cơm chưa à, cái này chúng ta có thể làm." Lưu Thanh Sơn nghe thấy tên bại hoại này còn muốn tiền thưởng, vội vàng đáp lời.