Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, thân ảnh này là của lão tổ trưởng Lưu Thanh Sơn, sắc mặt ông ta có phần âm trầm, quét mắt nhìn một lượt đám cấp dưới đang uể oải ngồi chờ cơm ở bàn công tác, miệng liền bắt đầu nói.
"Chung cư DaDa tiếp tục xảy ra án mạng, mọi người chuẩn bị đồ đạc, đi làm việc."
Nghe thấy cấp trên nói như vậy, đám cảnh quan còn đang ngồi, trong đó có cả Bảo Lam liền đứng bật dậy không ai bảo ai đi một mạch xuống bãi đỗ xe của sở cảnh sát.
Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên giữa buổi trưa tĩnh mịch, Bảo Lam lúc này đang ngồi sau xe không ngừng than thở với Lưu Thanh Sơn ngồi trên ghế tài xế.
"Uy, chú Sơn, ai lại gọi điện báo án vào giờ này nha, cháu còn chưa có ăn cơm trưa à, thật là đói."
Bảo Lam bỉu môi nói, mới mấy phút trước nàng còn đang xuy tính xem ăn món nào thì không gây béo đây, giờ này lại phải lên xe đi hiện trường.
Lưu Thanh Sơn lúc này trán nổi lên hắc tuyến, thầm mắng con bé này không chịu nổi khổ còn muốn xin vào tổ trọng án làm gì a, nhưng ông ta cũng chỉ là nghĩ như vậy dù sao Bảo Lam cũng là con của lãnh đạo, nếu nói nặng lời với nàng thì có vẻ như không được tốt lắm, liền cười cười hòa hoãn nói.
"Cái con bé này, cháu chưa có ăn cơm là phúc cho cháu rồi đó, ăn vào đi hiện trường xem tử thi là nuốt không có trôi đâu nha."
Vừa nói, ông ta vừa ném cho nàng một nụ cười quỷ dị như thể muốn nói là nàng vẫn còn non và xanh lắm.
Lông mày Bảo Lam vểnh lên một đường cong mềm mại, nghi hoặc nhìn lão đội trưởng của mình.
.....
Giữa trưa nắng oi bức, mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở bãi đỗ xe của chung cư DaDa, lần này thì vành đai cách ly mà cảnh sát sử dụng được xỏ thành hình khuyên ở trước cửa căn phòng tám lẻ hai, còn có hai tên cảnh sát đứng ở bên trong đường ranh giới, chặn lại những ánh mắt hiếu kỳ hướng vào bên trong phòng.
Cảnh sát hình sự và nhân viên pháp y đều đã đến đầy đủ, vài viên cảnh sát lúc này còn đang chụp ảnh hiện trường để đánh giá tình hình, pháp y thì đi vào trong phòng ngủ kiểm tra dấu vân tay và tìm kiếm vết tích.
Thi Thể của người xấu số cũng đã được hạ xuống, đặt lên trên sàn nhà lạnh lẽo, nhìn vào dòi bọ lúc nhúc và da thịt đã bị phân hủy, có thể đoán ra người này đã chết được khoảng một tuần lễ.
Bảo Lam và Lưu Thanh Sơn lúc này đứng ở trong phòng, nhìn vào thi thể đã thối rữa của người xấu số, mùi tử thi đang phân hủy tỏa ra làm bọn họ thấy rùng mình.
Bảo Lam liền thầm cảm ơn cái người gọi điện báo cảnh, nếu hắn mà gọi muộn ba mươi phút, có lẽ là nàng sẽ nôn hết chỗ thức ăn trưa ra ngoài.
Từ khi bọn họ đi vào , thấy sàn nhà toàn là gạo nếp và muối làm cho hai người cảm thấy khá là nghi hoặc.
"Tại sao ở đây lại có nhiều muối và gạo nếp như vậy?, nhìn qua hình như là mới bị đổ ra." Lưu Thanh Sơn cảm thấy hiếu kỳ.
"Trên thi thể cũng xuất hiện muối và gạo nếp ạ!" một vị pháp y trẻ tuổi đang quan sát thi thể nghe lão Lưu hỏi vậy liền nói ra.
Dấu vết để lại trên hiện trường xuất hiện rất nhiều điều khả nghi, cửa chính có dấu hiệu bị cạy mở, cửa lùa nối đến phòng khách bị làm ra một lỗ thủng bán kính ba mươi cen-ti-metter, phát hiện nhiều dấu vân tay lạ không phải của nạn nhân, quan sát hiện trường qua một lượt làm cho Lưu Thanh Sơn cảm thấy vụ án này khác hẳn vụ án của bà Ba ở dưới tầng 2 cách đây không lâu, nghi vấn có thủ phạm lẻn vào trong phòng giết nạn nhân là không thể bỏ qua.
Chỉ có điều là nhìn vào thi thể của nạn nhân lại không có dấu hiệu xô xát, như thể hắn là người tự nguyện treo cổ mình lên.
"Ở trên thi thể cũng có muối và gạo nếp?." Bảo Lam đang ôm lấy mũi nhíu mày, đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì, vội vàng nói "Ai là người báo cảnh sát.?"
"Là hàng xóm phòng 801 bên cạnh!" một vị cảnh sát nói.!"
Lưu Thanh Sơn đang trầm tư thì nghe thấy vậy, như thể bắt được một tia đột phá, vội vàng nói với Bảo Lam.
"Cháu với chú đi qua phòng bên, hỏi người hàng xóm kia xem sao." không đợi Bảo Lam đồng ý, ông ta đi ra khỏi phòng, hướng đến nhà "Hàng Xóm" của nạn nhân.
Bảo Lam gật đầu, nàng cất bước đuổi theo Lưu Thanh Sơn, dù sao mùi hôi thối và hình ảnh của xác người chết treo làm nàng cảm thấy quá khó chịu.
...
Theo chỉ dẫn của viên cảnh quan, Lưu Thanh Sơn đi qua gõ cửa phòng 801.
Sau một lúc thì người ở sau mở ra cánh cửa, xuất hiện trước mắt ông ta là bản mặt của kẻ duy nhất trên trái đất mà ngay lúc này ông ta không muốn nhìn thấy.
Lưu Thanh Sơn buồn bực, cảm thấy dạo này mình hình như đụng phải tên vô lại này hơi nhiều.
"là mày!"
"là ông?..." Trần Lăng hơi ngạc nhiên, mặc dù hắn biết thế nào cũng phải gặp cảnh sát để trình bày, nhưng mà gặp lão cảnh quan già Lưu Thanh Sơn thì hắn không hề muốn.
"Không nghĩ tới vận khí của mình lại kém như vậy." Trần Lăng thầm nghĩ.
"Ta vào bên trong nói chuyện được không." Lưu Thanh Sơn mất kiên nhẫn, nhìn mặt con hàng này làm cho ông ta không hiểu sao cảm thấy hơi bực mình.
"Hả..à" còn đang do dự thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy cô cảnh sát sinh đẹp Bảo Lam xuất hiện từ phía sau lưng Lưu Thanh Sơn.
Ánh mắt của Trần Lăng sáng lên, thái độ quay ngoắt 180 độ, chỉ tay vào trong nhà vui vẻ nói.
"Mời vào mời vào.... quý hóa quá."
Lúc này nhìn vào bản mặt của Trần Lăng Lão Lưu cảm thấy một vẻ gì đó rất là ... đê tiện.
Tần Trạm lúc này đang ngồi nghịch điện thoại, nhìn thấy một vị cảnh sát trung niên trông khá là uy nghiêm tiến đến làm hắn giật mình đứng dậy, vội vàng nhét điện thoại vào túi chắp tay sau lưng như một công dân tốt.
Nhưng nhìn vào vị mỹ nữ đứng sau lưng ông ta, lại làm hắn trợn tròn mắt, bày ra bộ dáng chó thèm xương không khác gì chủ nhà Trần Lăng.
....
Lúc này trước mặt Bảo Lam là bộ mặt không thể dâm tiện hơn của hai tên lưu manh, Trần Lăng và Tần Trạm từ lúc nhìn thấy Bảo Lam xuất hiện thì tinh thần của hai tên độc thân cẩu lâu năm làm sao mà cưỡng nổi mị lực khủng bố tỏa ra từ người mỹ nữ mặc cảnh phục trước mặt mình.
Lưu Thanh Sơn mặc dù cũng đứng ở bên cạnh, nhưng bị hai người ném qua một bên như người vô hình, làm cho ông ta cảm thấy bất khả tư nghị.
Thấy hai tên hề này nhìn mình chằm chằm còn thiếu chút nữa là nhỏ ra nước miếng, nàng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng vì lý do công việc nên nàng vẫn phải hòa hoãn.
Lưu Thanh Sơn lúc này đã mất kiên nhẫn với hai tên háo sắc, ông ta rút ra từ ngực một quyển sổ tay và cây bút bấm lên ngòi, bắt đầu hỏi.
"Lăng người rừng!, là chú mày báo cảnh?, cho ta hỏi làm sao mà chú mày biết được phòng bên cạnh có người chết?"
"A. Cái này." đang mải ngắm nhìn mỹ nữ, vẫn còn chìm trong ảo mộng thì Trần Lăng bị Lưu Thanh Sơn kéo lại thực tại, hắn gãi gãi cái đầu.
"Lưu Cảnh quan, ta mấy ngày nay ngủ ở công viên, bị muỗi cắn quá là thảm đi, sống như vậy ta làm sao mà chịu được, đường đường là một tinh anh xã hội, có phòng có xe thì tội tình gì phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, vì vậy ta quyết định nhờ người giải quyết con ma ở đây, cái này chắc ta từng nói cho ông rồi a."
"Chuyện ma quỷ..?" Hai vị cảnh quan lộ ra vẻ mặt mộng bức, tên này đang nói nhăng nói cuội gì a, nhìn vào Trần Lăng như gặp kẻ điên.