Tần Trạm lúc này còn đang ngẩn người vì cửa lùa bị đóng sập lại, chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì hắn cảm giác có thứ gì đó đang tiếp cận mình, hình như là luồng khí lạnh sắc lẹm như dao cắt đang tiến về phía hắn.
Nhưng chỉ có thế, chỉ cảm giác có thứ gì đó chạm vào người mình, nhưng chẳng hề có chuyện gì sảy ra, lông tóc của hắn không hề bị ảnh hưởng.
Lúc này, những việc vừa sảy ra trong căn phòng, hoàn toàn được thu vào trong tầm mắt của Trần Lăng.
Hắn nhìn thấy con quỷ kia lao vào Tần Trạm, giơ lên ma trảo đánh vào người đối phương, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, cái tạp dề nhuốm máu của Tần Trạm bỗng tỏa ra một luồng sát khí đỏ ngầu như máu đẩy lùi đi công kích của nó, con quỷ dường như chịu phải đòn nặng, bay ngược chở lại thi thể, không thấy tăm hơi.
Chớp thời cơ ngàn vàng, Trần Lăng động tay vào cửa, kéo mạnh một cái.
"Cạch cạch."
Cánh cửa như bị khóa trái, không hề di chuyển, làm sắc mặt của hắn trở nên âm trầm.
Quay lại nhìn vào thi thể đã thối rữa kia, lúc này đoàn hắc khí lại bắt đầu tụ tập lại mà bốc lên, hình như lại chuẩn bị thành hình, làm cho hắn càng thêm vội.
Trầm Lăng lúc này bực tức, lùi lại một bước, dùng hết sức bình sinh tung ra một cước thật mạnh.
"Rầm, Uỳnh."
cửa gỗ như chúng phải đại bác, bị đạp thủng ra một lỗ hổng, rút chân ra nhìn qua, nhưng cảnh tượng lúc này càng làm cho hắn hoảng hốt, còn Tần Trạm đứng bên cạnh thì mặt cắt không còn giọt máu, mắt trợn ngược, vì không thể tin vào thứ mình nhìn thấy.
Lúc này, sau khi nhìn qua lỗ hổng sau cửa, trước mắt hai người không phải là đại sảnh, mà là một căn phòng giống hệt căn phòng họ đang đứng."
Đúng vậy, bọn họ như thể bị ảo giác, hai căn phòng ngủ như thể đang nối lại với nhau, tựa hồ như hình phản chiếu ra từ một tấm gương, lúc này trước mắt bọn họ vẫn là bộ thi thể đã treo mình trên xà nhà đang đung đưa .
Không tin vào mắt mình Trần Lăng và Tần Trạm quay đầu nhìn lại, sau lưng bọn hắn cũng có thêm một cỗ thi thể nữa, tổng cộng là hai người, hình dáng của xác chết không hề khác gì nhau, nhìn ra hình như cùng là một người.
Lúc này Trần Lăng tâm phiền ý loạn, không biết phải làm gì thì Tần Trạm đã thốt lên.
"Con mẹ nó, thật sự là Quỷ Đả Tường!"
Như đã hiểu ra chuyện gì, hắn thò tay vào bao muối, lấy ra một nắm muối tiếp tục ném vào thi thể kia.
"Gào," âm thanh như thịt bị dí vào sắt nóng lại phát ra, duy nhất Trần Lăng là nghe ra Từ trong thi thể lại bắt đầu xuất hiện tiếng rít gào như muốn đòi mạng, một thân ảnh đen xì tiếp tục chui ra ngoài từ những lỗ hổng trên thi thể mà dòi bọ đã ăn qua.
Làn sương đen lại một lần nữa thành hình nhìn Tần Trạm một cách căm tức, nhưng lần này nó không dám tấn công Tần Trạm, chắc hẳn vì kiêng kị cái tạp dề dính máu kia, do dự một lúc, liền đổi mục tiêu qua Trần Lăng.
Hắn nhìn thấy thứ kia tiến về phía người mình, nét mặt của hắn đanh lại âm trầm đến cực điểm, tay hắn lúc này đã nắm chặt chuôi đao.
Khoảng cách lúc này rút nắng còn 3 mét, 2 mét, 1 mét.
"xoẹt."
Không còn đường lui, hắn vung ra dao phay, âm thanh xé gió chuyền đến, có thể nhìn ra được trên thân dao đang phát ra sát khí màu đỏ thẫm, vạch một đường trên không trung.
Thân ảnh quỷ dị đang điên cuồng lao đến, khi nhìn thấy hung khí của Trần Lăng thì trong con ngươi sâu hoắm lộ ra hoảng hốt, muốn đình chỉ lại tốc độ nhưng lúc này đã quá... muộn.
Tần Trạm nhìn thấy Trần Lăng vung dao chém vào không khí, cảm thấy tên này gặp ảo giác nên hóa điên rồi, lùi lại một bước.
Nhưng hắn đâu thể biết được, lúc này con quỷ kia đã bị Trần Lăng chém chúng, thân thể bằng sương đen của nó bị sát khí của con dao nuốt chọn, cắn xé thành nhiều mảnh, bốc hơi trong không khí.
"Vù...Vù."
Một trận gió mát thổi lên, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên quay lại bình thường, Trần Lăng thở ra một hơi, không thể ngờ được.
"Dễ...Dễ như vậy sao?"
Hắn nghi hoặc nhìn vào con dao mình cầm trong tay, thân ảnh quỷ dị kia hình như mới chỉ ăn phải một nhát chém của hắn mà đã thần hồn câu diệt, cảm giác như... vừa giết một con kiến hôi.
Lúc này hai người bỗng nhiên trải qua cảm giác đầu váng mắt hoa, như là đang bị tụt huyết áp.
Cảnh tượng xung quanh căn phòng quay vòng vòng rồi trở lại nguyên trạng.
Đằng sau cánh cửa lùa lại xuất hiện đại sảnh quen thuộc, hình ảnh hai căn phòng thông vào nhau đã biến mất.
Hai người nhìn nhau, không nhiều lời, mở cửa chạy thẳng ra bên ngoài, Tần Trạm lúc này cũng không quên rắc muối và gạo nếp xuống dưới sàn nhà đề phòng có quỷ vật đuổi theo.
Liều mạng chạy vội ra ngoài, đóng lại cửa chính, dựa vào tường mà thở dốc.
"Cậu, có thể nhìn thấy quỷ quái phải không?" Tần Trạm hiếu kỳ hỏi, hắn để ý từ lúc Trần Lăng vung ra một dao kia, thì cảnh tượng bên trong trở lại bình thường, lúc này cho dù hắn có là ngu ngốc thì cũng nghĩ được ra Trần Lăng đã dùng dao xua đuổi hoặc là diệt trừ thứ không sạch sẽ ở trong phòng.
Nghe thấy Tần Trạm hỏi như vậy, Trần Lăng cũng không muốn giấu giếm nữa, nhẹ nhàng gật đầu.
"đúng vậy, tôi thấy một thân ảnh như làn sương đen, đã thành hình tiến về phía mình, tôi lúc nãy hoảng hốt chém ra một dao khiến nó biến mất."
"sương đen? vậy chắc hẳn là ám quỷ, thật may là nó không phải lệ quỷ, nếu không cả hai chúng ta bây giờ đã thành hai cỗ thi thể" Tần Trạm thở hắt ra một hơi, thầm cảm thán mình may mắn.
"Nhưng tôi không biết mình đã tiêu diệt nó chưa, lúc nãy mới chỉ là vung ra một dao a!"
"Yên tâm, ám quỷ thường cũng khá là yếu, con dao anh cầm sát khí nồng nặc, một mình nó là chịu không nổi."
Trần Lăng nhìn vào cửa phòng 802, trong lòng ngũ vị tạp trần, móc ra điện thoại di động trong túi.
"Cậu định làm gì?." Tần Trạm thấy hành động của hắn, nghi hoặc hỏi.
"Ta gọi điện bảo cảnh sát a, để cái thi thể kia ở trong phòng lâu, ta thấy không an tâm!."
Ngón tay lướt trên bàn phím, Trần Lăng nhanh chóng gọi đến số điện thoại của cảnh sát.
Chỉ sau mấy hơi thở, lúc này đã có người nghe máy, hắn lúc này nghe ra được một giọng nói nam tính trầm ổn từ đầu dây bên kia.
"Xin Chào, sở cảnh sát thành phố Long Hải xin nghe!."
"Alo, cảnh quan đấy ạ, ta xin được báo cáo có án mạng ở chung cư DaDa, thi thể người này treo cổ trên xà nhà a, hình như đã chết được mấy ngày rồi."
"Chúng tôi sẽ cho người đến ngay, xin hỏi anh tìm thấy thi thể người chết ở đâu ạ?" giọng nói của cảnh quan ở đầu dây bên kia mặc dù lộ ra một chút ngạc nhiên, nhưng cũng bình tĩnh hỏi tiếp.
...Sau đó làm một màn đối thoại của Trần Lăng và vị cảnh quan.
"tút tút... âm thanh đóng máy phát ra." Trần Lăng thở dài một hơi, nhét điện thoại vào trong túi, quay về căn phòng của mình, mở ra cửa nhìn Tần Trạm.
"Anh có vào nghỉ ngơi không?"
Tần Trạm nghe vậy, gật đầu một cái,đi theo hắn vào bên trong phòng 801.
...
Lúc này trong sở cảnh sát Long Hải, trong căn phòng của tổ trọng án, một thân ảnh mà Trần Lăng quen biết đang ngồi trên bàn làm việc, mặc một bộ quần áo cảnh sát phẳng phiu, mặc dù cảnh phục nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng cũng không giấu đi được thân hình bốc lửa của người đó.
Người đó là Bảo Lam.
Cha nàng ngày trước cũng là một vị cảnh quan, bây giờ thì là một quan chức cấp cao trong bộ máy chính trị của Quốc Gia.
Từ nhỏ nàng đã hâm mộ cha của nàng là người giữ gìn an ninh trật tự, bắt kẻ xấu, giúp người tốt, vì nhiễm phải tính chất công việc của Cha già, nên ngay sau khi học xong cấp 3 nàng quyết định thi vào trường cảnh sát. Tốt nghiệp với thành tích cực cao, lại thêm mối quan hệ của ông già, thế là nàng ngay lập tức được điều về tổ trọng án của thành phố nơi mà nàng luôn ước mơ được làm việc , thành cấp dưới của cảnh quan Lưu Thanh Sơn, mới thế mà đã được gần một tháng.
Lúc này đang ngồi ở bàn làm việc đợi đến giờ nghỉ trưa, nàng vốn là một thành niên thuộc tổ trọng án của thành phố nhưng dạo này cũng không có nhiều việc mấy làm nàng khá buồn chán, ngáp ngắn ngáp dài vì rỗi việc.